Chú Là Của Em


“Hình như tổng giám đốc Lệ rất quan tâm vị hôn thê của mình.” “Ừ, rất quan tâm.

“Tính cách của cô ấy có vẻ rất hoạt bát “Tinh ranh, rất nhảy “Không ngờ tổng giám đốc Lê lại thích tuýp như vậy...!
Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: “Hồi trước tôi cũng không ngờ tổng giám đốc Tiêu lại thích người như vợ anh...!
Vợ của Tiêu Bảo Dương, Dương Ánh Mai là người câm, diện mạo bình thường, xuất thân cũng bình thường.

Trước kia Tiêu Bảo Dương muốn cưới Dương Ảnh Mai, toàn bộ nhà họ Tiêu đều phản đối.

Nhưng Tiêu Bảo Dương lại dám dựa vào chính mình chống lại toàn bộ gia tộc, cuối cùng vẫn thành công cưới vợ.

Nhưng phu nhân Tiêu này lại rất ít khi lộ diện trước mặt người ngoài, được Tiêu Bảo Dương bảo vệ rất kỹ, không ai biết bây giờ cô ấy thế nào.

Nhìn Tô Noãn Tâm vừa chơi bóng vừa cười ha ha một cách hoạt bát, Tiêu Bảo Dương ánh mắt hâm mộ nói: “Trước kia Ánh Mai cũng rất hoạt bát, giống như cô ấy.

"Hum?" “Tại tôi nên cô ấy mới...!bị câm.


Lệ Minh Viễn khó hiểu: “Cô ấy từng gặp chuyện à?” “Ừ.

Hồi dậy thì, cô ấy bị bạo lực học đường, khoảng thời gian đó tôi ra nước ngoài làm học sinh trao đổi, cô ấy đã chịu rất nhiều đau khổ.

“Hai người quen nhau từ hồi đi học à?”
Tiêu Bảo Dương cười khẽ: “Cô ấy là bạn cùng bàn của tôi, hồi đó cô ấy cũng rất nhảy, giống cô nhóc nhà anh.

Sau này cô ấy mới thay đổi.

Lệ Minh Viễn hiểu ra, nhướng mày nói: “Sau này có thể cùng nhau ăn bữa cơm để họ làm quen.

Tiêu Bảo Dương lắc đầu: "Không được, Ánh Mai rất sợ gặp người ngoài.

“Tùy anh.

Cô nhóc nhà tôi rất có sức cuốn hút, rất dễ ảnh hưởng tới người bên cạnh.


Tiêu Bảo Dương sửng sốt: “Cho nên tổng giám đốc Lê muốn giúp tôi à?” “Con người không thể sống mãi trong quá khứ.

Tiêu Bảo Dương cười khổ nói: “Tôi cũng từng thử rồi, nhưng từ sau hồi đó, cô ấy đã trở nên rất khép kín, trừ tôi, cô ấy thấy ai cũng sợ, Bảo Vỹ còn tạm được.

“Hồi trước anh kết hôn với cô ấy đã rất vất vả đúng không?” “Ừ, rất vất vả.

Nhưng bố mẹ tôi đều đã qua đời, tôi không để bụng tới suy nghĩ của đám người kia, nhưng vẫn suýt nữa mất quyền thừa kế.” “Đáng giá sao?” “Mỗi lần thấy nụ cười của cô ấy, tôi đều thấy đáng giá.

Còn anh thì sao? Bây giờ vất vả không?” “Cô nhóc nhà tôi...!có tiềm chất của cẩm lý, cô ấy có thể mang lại may mắn cho người chung quanh, cho nên tôi không hề vất vả”
Tiêu Bảo Dương hâm mộ nhìn anh: “May mắn cũng là một loại thực lực “Sau này tổng giám đốc Tiêu không cảm thấy tôi chiếm lợi của anh là được.”
Tiêu Bảo Dương thản nhiên nói: “Anh cứ yên tâm, chuyện làm ăn thì tôi với anh đều biết rõ, may mắn rất quan trọng, có được thì sẽ có mất, không biết tổng giám đốc Lệ có chí khí của Kỷ Vân Tiêu năm đó không?” “Hửm?” Lệ Minh Viễn khó hiểu, không biết tại sao anh ta lại nhắc tới chuyện này.

Tiêu Bảo Dương nói: “Nếu nhà họ Lệ muốn thành lập...!bốn gia tộc nhỏ dưới trướng thì không biết nhà họ Tiêu có tư cách đứng đầu bốn gia tộc nhỏ không?”
Năm đó, thời kỳ nhà họ Kỷ thịnh vượng nhất, mặc dù còn có mấy gia tộc lớn theo sau, nhưng còn không được hãnh diện bằng bốn gia tộc nhỏ dưới trướng của nhà họ Kỷ.

nhà họ Cố chính là một trong bốn gia tộc nhỏ, Cổ Minh Đức chính là người từng đi theo làm việc cho Kỷ Vân Tiêu.

Nhưng sau này Kỷ Vân Tiêu gặp chuyện, bốn gia tộc nhỏ cũng dần dần suy tàn...!
Đột nhiên nhắc tới chuyện này, ánh mắt Lệ Minh Viễn tối sầm: “Tạm thời tôi còn chưa có ý tưởng đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận