Chú Là Của Em


Hai người được quản lý nhà hàng đưa đến trước phòng riêng cuối cùng, Lệ Minh Viễn và Tô Noãn Tâm đang định vào phòng riêng thì Lệ Minh Viễn chợt khựng lại, quay sang nhìn thoáng qua cửa phòng bên cạnh đang đóng.

Hình như cửa không đóng kín nên anh vừa nghe thấy giọng nói rất quen tai truyền ra từ trong phòng.

“Sao vậy chú?” “Không có gì, vào thôi.

Tô Noãn Tâm tò mò nhìn theo tầm mắt anh, liền thấy phòng riêng bên cạnh đột nhiên bị nhân viên phục vụ mở cửa, Tô Noãn Tâm nhìn vào trong theo phản xạ thì thấy một bóng người quen mắt.

Lần này tới lượt Lệ Minh Viễn hỏi: “Sao vậy?” "À...!Em thấy người quen "Hum?" “Vào phòng rồi nói sau.

Tô Noãn Tâm vào phòng riêng trước, Lệ Minh Viễn đi theo sau.

Tô Noãn Tâm nói: “Chú, hình như em mới thấy Lương Thị Diễm

Lệ Minh Viễn khế cau mày: “Em có chắc người đó là Lương Thị Diễm không?” “Chắc chứ, em từng gặp cô ta hai lần, cũng từng thấy trên TV, có thể nhận ra cô ta."
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Em gọi món đi, anh đi vệ sinh một lát." “Vâng vâng, thế chủ muốn ăn gì? Em gọi món cho chú “Gọi món em thích là được.

Anh không kén chọn.

Lệ Minh Viễn xoay người đi ra ngoài, khi đi ngang qua phòng riêng bên cạnh, anh theo bản năng nhìn cánh cửa đang đóng.

Ông cụ Lệ đang xuống lầu ăn bữa tối thì nhận được điện thoại của cháu trai.

Ông kinh ngạc bắt máy: "Minh Viễn, có chuyện gì vậy?” “Chú hai có nhà không?” “Sao ông biết nó có nhà hay không!” “Ông có thể kêu người đi kiểm tra.”
Ông cụ Lệ khó hiểu: “Sao tự nhiên cháu lại hỏi chú hai?" “Bởi vì cháu gặp phải.

“Nếu gặp phải thì chắc chắn là không có nhà.” “Nhưng cháu không dám chắc người đó là chủ ấy”
Ông cụ Lệ nhíu mày: “Cháu đang chơi đổ chữ với ông đấy hả?" “Nói ra chắc ông không tin, chủ hai đang ăn bữa tối với một ảnh hậu nổi tiếng trong phòng riêng ở nhà hàng.


Ông cụ Lệ sửng sốt, sau đó hằng giọng nói: “Minh Viễn à, nếu cháu nói là chủ ba, chú út thì ông còn tin, nhưng chú hai của cháu thì ông không tin đầu.

Nó rất thích thím hai, cho dù đã là vợ chồng già thì cũng vẫn ân ái như xưa.

Cho nên cháu không thể nói lung tung, cho dù cháu ghi hận vì bố cháu thì cũng không thể làm thế
Lệ Minh Viễn cười lạnh: "Chưa nói tới chuyện ghi hận, nếu là một người phụ nữ khác thì cháu sẽ không quan tâm, cho dù ông ta tìm bồ nhí cũng liên quan tới cháu.

Nhưng gần đây người phụ nữ đó đụng vào cô nhóc nhà cháu.

Cháu vẫn không điều tra ra kim chủ sau lưng cô ta là ai, cho nên mới muốn làm rõ đó có phải là chủ hai hay không!”
Ông cụ Lệ đau đầu: “Lại là vì con bé đó.

Bây giờ trong mắt cháu chỉ có mỗi con bé đó thôi! Chỉ có chuyện của con bé đó mới khiến cháu để bụng như thế.

“Cô nhóc suýt nữa bị tai nạn xe cộ, là có kẻ hãm hại Chuyện này liên quan tới người phụ nữ đó! Dính tới mạng người mà ông cảm thấy cháu không nên quan tâm hả?"
Ông cụ Lệ cau mày: "Ảnh hậu nào mà ngang ngược vậy? Chẳng lẽ chuyện con bé đó sẽ là cháu dâu tương lai của nhà họ Lệ còn chưa lan truyền ra ngoài? Sao có kẻ dám đối phó với con bé?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận