Chú Là Của Em


Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Cô ấy không ngốc.

Cô ấy chỉ tín nhiệm em và anh thôi.

Đối với người mình tín nhiệm nên mới không nghi ngờ.

Minh Dao gật đầu nói: “Em biết.

Anh Lệ đừng rải cơm chó nữa, thấy anh che chở sư tỷ thế này, về sau em lớn lên cũng không dám tìm bạn trai đầu “Sao không dám tìm?” Lệ Minh Viễn khó hiểu, trong lòng anh đã không còn coi Minh Dao như một đứa trẻ, bởi vì tâm tư của cô nhóc này còn phức tạp hơn cả người lớn, cũng biết rất nhiều thứ, chính là cái gọi là trưởng thành s.

Minh Dao chớp mắt nói: “Bởi vì em sợ sau này tìm bạn trai không bằng anh Lệ tốt với sư tỷ, lúc đó em sẽ ghét bỏ anh ta, ngày nào cũng sẽ cãi nhau
Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười: “Không có chuyện đó đâu.” “Chắc chắn là thế rồi.” “Con nít con nôi đừng suy nghĩ mãi về tương lai nữa, cứ sống yên ổn ở hiện tại đi.” “Em biết rồi...!Nhưng cô đã quen rồi.

Hồi còn tự kỷ, trong đầu cô bé luôn suy nghĩ về những chuyện quái dị.

Hồi đó không phải cô bé si ngốc, mà là không muốn nói chuyện, không muốn trao đổi, không muốn đối mặt với thế giới này, bây giờ lúc ở một mình vẫn sẽ suy nghĩ miên man về những chuyện khác với tư duy của người lớn, cảm thấy đầu óc không đủ dùng.


Tắm xong, Tô Noãn Tâm mặc áo ngủ ra phòng tắm, thấy chủ nhà mình đang ngồi trên sofa, cầm một đống bảng biểu nghiêm túc xem.

Cô vừa lau tóc vừa lại gần anh: “Chú, chú ngửi xem có thơm không?” "Hum?" “Tóc ấy, em mới mua dầu gội đầu, mùi thơm lắm.

Chú ngửi thử đi.

Nói rồi, cô thò đầu tới trước mặt anh để anh ngửi.

Lệ Minh Viễn phối hợp ngửi một chút, mùi bạc hà mát lạnh xộc vào mũi.

Anh thản nhiên nói: “Ừ, thơm “Ha ha, chú thích mùi này không?” “Quan trọng à?” “Đương nhiên quan trọng.

Em muốn chú càng ngày càng thích em, sau này không thể rời xa em, cho nên những thứ em dùng chủ đều phải thích mới được.”
Lệ Minh Viễn cảm thấy mấy thứ đó đều không quan trọng.

Anh thích con người của cô nhóc, nhưng cách suy nghĩ của cô nhóc quá kỳ lạ, trọng điểm của họ hoàn toàn khác nhau.


Nhưng dù vậy, anh vẫn phối hợp nói: “Anh biết rồi.” “Vậy thì lát nữa chủ cũng dùng loại dầu gội đầu này được không?” “Ừ.

Tầm xong rồi mau sấy tóc đi, đừng bị lạnh.

“Em biết rồi.

Đã khuya thế này mà chủ còn phải làm việc à?” Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.cом để ủng *hộ team nha!!!
Không thì sao? Hôm nay là ngày nghỉ của em chứ không phải anh, anh phải tranh thủ thời gian để làm bạn với em.

Lệ Minh Viễn gật đầu: “Ừ” “Vậy thì em không quấy rầy chủ nữa.

Em đi sấy tóc đây.” “Ngoan.

Ban ngày Minh Dao ngủ no rồi, buổi tối không thấy buồn ngủ.

Nhưng cô nhóc cứ như trưởng thành chỉ sau một đêm, hiểu được có những thứ mặc dù rất nhàm chán, cô bé cũng không muốn lên lầu quấy rầy thế giới hai người của sư tỷ và anh Lê, ăn cơm xong rồi tự giác vào phòng cho khách, nằm trên giường chơi di động.

Tô Noãn Tâm sấy tóc xong, xuống lầu không thấy cô bé đầu.

Vào phòng cho khách thấy Minh Dao, cô kinh ngạc hỏi: “Minh Dao, sao em lại ngủ ở đây?”
Nghe thấy tiếng nói, Minh Dao giật mình nhảy lên: “Sư tỷ không ở trong phòng với anh Lệ, tới phòng em làm gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận