Chú Là Của Em


**********
“Chú biết à?” “Nhân viên công ty anh, đương nhiên anh biết rõ về nhân phẩm.

“Nhưng em nghe có người trong phòng tiêu thụ nói có lẽ vì quan hệ của mẹ em với chủ nên ông ấy mới có tâm tư với mẹ.

“Tỷ lệ này...!rất nhỏ” “Em cũng thấy thế, bởi vì đa số mọi người đều khen ông ấy, chỉ có một người nói như vậy”
Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười: "Xem ra em hỏi thăm được không ít thông tin.

Tô Noãn Tâm lập tức quên mất chuyện vừa rồi, đắc ý vỗ ngực: “Cũng không nhìn xem em là ai.

Có chuyện gì mà em không nghe ngóng được à?” “Nói anh nghe xem em đã hỏi thăm được gì?” “Em nghe được Lương Khải Phong là giám đốc phòng tiêu thụ, các nhân viên trong phòng tiêu thụ có vẻ rất phục ông ấy, nói ông ấy rất chuyên nghiệp.

Mười năm trước vợ ông ấy đã qua đời, trong khoảng thời gian đó ông ấy không cưới vợ khác.


Có hai đứa con đều ra nước ngoài du học.

Ông ấy chú ý tới mẹ em vào cuộc họp buổi sáng ở công ty, họ nói ánh mắt ông ấy nhìn mẹ em là lạ, quả nhiên hôm nay ông ấy chủ động xuất kích, tới phòng tài vụ hẹn mẹ em ăn cơm, còn mượn cớ công việc, chắc là cũng tìm hiểu rõ ràng về tính cách của mẹ em rồi, chứ nếu ông ấy chỉ hẹn ăn cơm không thì mẹ em sẽ không đồng ý đâu, còn bàn chuyện công việc thì mẹ em sẽ suy xét, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.

“Ừ, có lý.

“Thế nào? Em hỏi thăm toàn diện chưa?” “Nhưng vấn đề bây giờ là hình như mẹ em rất bài xích chuyện tìm bạn đời.” “Em biết tại sao không?” “Hình như biết một chút.

Em thấy hơi hoang đường” "Hum?" “Trước kia mẹ em kể với em là buổi tối mẹ nằm mơ, sẽ mơ thấy một đôi mắt rất xinh đẹp, rất giống mắt em.

Mẹ cũng nói chính vì đôi mắt đó nên hình như mẹ không có hứng thú với bất cứ người đàn ông nào, cho nên bao nhiêu năm nay mẹ chỉ nuôi em chứ không tìm bạn trai, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tái hôn.

Còn nói sinh thời được thấy chủ nhân của đôi mắt đó thì bà ấy sẽ không còn tiếc nuối nữa.


Như thế không hoang đường thì là gì? Giấc mơ mà có thể coi là thật được à?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõ*i truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Được chứ.

Đó là mắt của Kỷ Vân Tiêu, đúng là rất giống đôi mắt của cô nhóc.

Không ngờ Tô Ngọc Mỹ vẫn có chút ấn tượng, nhớ rõ đôi mắt đó.

Lệ Minh Viễn phức tạp nói: “Nếu đó đã là ý của dì Tô thì em nên học cách tôn trọng dì ấy” Lỡ sau này Kỷ Vân Tiêu tỉnh dậy thì sao? Nguyện vọng của dì Tô sẽ thành hiện thực.

“Nhưng em thấy mẹ em không đáng tin, em sợ mẹ sẽ không bình thường.

Chủ nghĩ mà xem, phụ nữ bình thường đều hơn bốn mươi tuổi mà sao còn chưa từng yêu đương lần nào? Chú biết không, em sợ nhất là mình làm chậm trễ cả đời của mẹ.

Trước kia bà ngoại với dì cả thường mắng em là đứa vướng chân, nói sự tồn tại của em đã làm hỏng cả cuộc đời của mẹ.

Nhưng khi em kể lại với mẹ chuyện này thì mẹ vừa ôm em vừa nói không phải đầu, Noãn Tâm là cứu rỗi của cuộc đời mẹ, vì có em nên mẹ mới sống vui vẻ như vậy.

Cho nên em sợ lắm, nếu em thật sự làm chậm trễ cuộc đời mẹ thì em sẽ có tội lớn lắm, có lẽ tới khi già đi, chết rồi trong lòng em vẫn không được yên bình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận