**********
“Vậy tại sao chú lại không gọi điện cho em? Ngay cả khi em không về nhà, chú cũng không tìm em...Có phải chú không thích em nữa hay không?”
Lệ Minh Viễn bị chọc tức đến bật cười.
“Anh không thích em nữa thì nhớ em để làm cái gì?” “Vậy thì rốt cuộc là tại sao?” “Với anh mà nói...Đó là cả một cái quá trình” “Quá trình gì?” “Làm cho chính em hiểu rõ một số thứ, sau đó sẽ trải qua quá trình trưởng thành...!Tô Noãn Tâm, em nên học cách tự phán đoán một số thứ, thay vì chỉ biết nghe người khác nói...!
Tô Noãn Tâm dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhưng cũng giống như không hiểu gì cả.
Đôi mắt của cô rưng rưng và đẫm lệ, mờ mịt nhìn về phía Lệ Minh Viễn, nói: “Chú...Vậy chú thật sự không giận em sao?” “Anh cần gì phải tức giận? Em là của anh...!Không ai có thể cướp được.
Nếu em chán thì để cho em tự mình ra ngoài chơi...Chơi đến khi nào mệt thì quay trở về”
Tô Noãn Tâm nghe vậy thì lập tức bật khóc.
Cô có thể cảm nhận được chú thật sự, thật sư rất thích cô.
Thậm chí là yêu cô.
Ở trong lòng chú, mình chính là người của anh ta, cả đời này cũng vậy.
Từ trước cho đến nay, đều là do cô quá tùy hứng và quá đáng.
“Huhu...Chú, em quả thực không phải là con người, em thật là xấu!” Cập nhật nhanh* nhất trên ТгцyeлАРР.cом
Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười nói: “Được rồi...Đừng khóc...Mau dạy anh làm như thế nào, để nồi cháy thì sẽ hỏng
Tô Noãn Tâm hít hít cái mũi, giọng nức nở, nói: “Đầu tiên cho dầu vào...Đun cho nóng, sau đó đổ các đồ ăn mà em đã trộn vào...Xào”
Lệ Minh Viễn làm theo...Ngoài trừ mấy món đầu tiêu là Tô Noãn Tâm nấu, còn sáu món tiếp theo và món canh thì đều do anh làm, Tô Noãn Tâm chỉ dẫn.
Cho nên bốn món ăn đầu tiên đều có đầy đủ màu sắc và hương vị, nhìn giống như những món lần đó.
Sáu món tiếp theo và món canh...!Hương vị cũng tạm được, Tô Noãn Tâm phải nêm thêm mộtimg
.