**********
“Không phải chứ...Bây giờ mới là mùa hè mà, cây mận thì phải mùa thu mới có chứ?” “Ai mà biết được...Chả nhẽ bà chị dâu nhà tôi có rồi à? Thế nên mới thích ăn chua đấy.
Trên mặt của Kỷ Hoài An lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc: “Không phải chứ...!Noãn Tâm vẫn còn nhỏ như vậy mà” “Sao mà biết được chứ..
nhìn là biết rồi mà”
Nói xong, cũng đi lên theo.
Kỷ Hoài An cũng đi theo sau đó.
Đợi đến khi bọn họ đi đến, vừa lúc nhìn thấy được Lệ Minh Viễn đang đứng dưới gốc cây mận mà trừng mắt nhìn lên.
Mà Tô Noãn Tâm, rõ ràng là đang mặc váy mà lại trèo lên trên cây.
Sắc mặt của Lê Minh Viễn tràn đầy sám xịt mà nói: “Tô Noãn Tâm, em xuống đây ngay cho anh!” “Chú ơi...!người ta mới trèo có một nửa thôi mà!" “Em vẫn còn nhớ em là một đứa con gái không hả, đã mặc váy rồi còn trèo lên trên đấy.
Đứng ở phía bên dưới là có thể nhìn thấy được đáy quần lót rồi.
Vẫn ổn, ở đây cũng không có người.
Tô Noãn Tâm kéo kéo chiếc váy rồi nói: “Sợ cái gì chứ, dù sao thì ở bên cạnh cũng không có người.
Lệ Minh Nguyệt dở khóc dở cười mà nói: “Chị dâu à, chị cũng vạn năng thật đấy...Biết nấu ăn thì cũng thôi, vậy mà chị lại còn biết cả trèo cây nữa”
Sắc mặt của Lệ Minh Viễn tái nhợt nói: “Nhanh chóng xuống đi, chuyện cũ sẽ bỏ qua! Lại còn leo lên lần nữa, Tô Noãn Tâm, em chết chắc đấy!” “Chú à...Cứ bò thêm một chút nữa đi, em sắp có thể hái đến cái quả mận ở bên trên kia rồi...!Hoàn toàn đều là quả sạch đấy, ở đây có một quả chín đỏ rồi, là một điều tốt!” “Chị dâu, nói như thế nào?” “Dù sao thì...!cái loại quả có tính đặc thù như *** thế này, các ông bà cũng đều nói, ăn vào thì sẽ có phúc khí Loại quả rất ít nhìn thấy được! Em muốn hải nó xuống để cho chủ nhà em ăn mà, để cho anh ấy có thể phúc khí tràn đầy!” “Oa! Thật đấy ạ?” “Quan tâm nó thật hay giả thì để em lấy xuống rồi hẵng nói, chín là có thể bắt đầu ăn được rồi.
Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi rồi nói: “Anh không cần phúc khí, em xuống cho anh đi...!cầnimg
.