Chú Là Của Em


Lệ Minh Viễn cười nhạt nói: “ Ông Ngô quá khen.”
“Cậu đảm đương nổi đấy…Được rồi, nếu mọi chuyện đã được sắp xếp thỏa đáng thì tôi cũng không còn gì để nói nữa, ngày nào đó có rảnh, tôi mời cậu uống rượu!”
“Vâng, khi nào cô nhóc ấy đóng máy vậy ạ?”
“Sắp Chẳng mấy nữa là kết thúc thôi, đến phiên cô nhóc ra trận, quay suất diễn cuối cùng thì bộ phim cũng kết thúc Đến lúc đó, nếu bán vé được doanh thu tốt, tiền hồi về thì tôi có thể trả cho cậu một chút tiền của Vân Như”
“Không cần đâu ông Ngô…Đó là tiền của cô nhóc nhà tôi…Kỷ Vân Như đã vay rồi”
“Cái quỷ gì? Cô bé ấy lâu đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Lệ Minh Viến cười nhạt nói: “Tôi giúp cô ấy kiếm”
“Cậu… Thôi, khó trách con bé kia lại bị cậu ăn hết, suốt nhày lúc nào cũng kè kè chữ chú bên miệng, lần trước nói giỡn con bé một chút mà nó còn khóc nhè với tôi…Kêu rất uỷ khuất nữa!
Với cả…1 tỷ đô đó, tất cả đều là của con bé sao?”
“Chẳng qua cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi…Ông Ngô không cần đau lòng thay cô ấy đâu, cô ấy có rất nhiều tiền…Vê sau sẽ có càng nhiều hơn nữa”
1 tỷ đô, mới chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.


Rốt cuộc thằng nhóc này có thể kiếm bao nhiêu lời cho cô bé kia chứ?
Ông Ngô thiếu chút nữa phải hít hà một hơi…Rốt cuộc làm vậy có vẻ sẽ không được có kiến thức cho lắm nên đành cố nhịn xuống.

Giọng ông bình thản nói: “Được, không còn cũng được…Dù sao, tôi cũng chỉ có một đứa cháu gái này, về sau khi tôi già, di sản của tôi cũng đều sẽ để lại cho con bé, lần này…Coi như cô bé đánh bậy đánh bạ chữ hiếu cho ba nó vậy”
“Tôi cũng có ý này, cho nên ông Ngô thật sự không cần lo lắng.”
“Được, vậy tôi cúp máy đây…Thằng nhóc cậu cứ tiếp tục làm việc đi”
“Vâng”
Cúp điện thoại, Lệ Minh Viễn nhìn lướt qua ngoài văn phòng.

Rồi sau đó anh đứng dậy, đi ra ngoài.

Trên ghế của Lý Mạnh, Lâm Sơn Linh mang vẻ mặt phòng bị khoanh tay trước ngực, tràn ngập cảnh giác nhìn Lý Mạnh nói: “Thư ký Lý…Anh muốn làm cái gì!”

Khoé miệng Lý Mạnh run rẩy nói: “Tôi còn có thể dùng quy tắm ngầm với cô giữa ban ngày ban mặt ở trong văn phòng sao? Tôi chỉ định giúp cô bôi thuốc mà thôi”
“À…Không cần đâu”
“Vết thương ở trên bụng thì cô tự bôi…Còn ở trên mặt thì tôi giúp cô, ít nói nhảm đi, chậm trễ thời gian làm việc thì tôi liền ghi tội cho cô đấy, trừ vào tiền thưởng cuối năm”
Vẻ mặt Lâm Sơn Linh chua xót ngẩng đầu lên nói: “Anh bôi…Anh cứ bôi đi”
Động đến tiền thưởng cuối năm, tiền thưởng của cô ấy còn chưa có được bao nhiêu đâu, không cần trừ nữa.

Lúc này Lý Mạnh mới cầm bông, đầu tiên là khử trùng, sau đó đổ thuốc ra bôi cho cô.

Nửa khuôn mặt đều được bôi đều.

Lâm Sơn Linh yên lặng nhìn thư ký Lý nghiêm túc bôi thuốc trước mặt…Có chút khẩn trương.

Đây là lần đầu tiên hai người thân thiết như vậy.

Nhìn anh rất thản nhiên, không hung hăng như lúc trước….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận