Chú Lục! Chú Làm Tôi Đau Đấy!


Lục Bác Dịch đơ người một lúc, cuối cùng vẫn là cầm tuýp mỡ kia lên.
Thẩm Ninh tủm tỉm, ngoan ngoãn ngồi xuống giường.
Lục Bác Dịch lấy một lượng thuốc vừa phải ra đầu ngón tay, áp lên tấm lưng trần của cô, ấn một cái.
"Lục Bác Dịch, đau!" Thanh âm cô không nhẹ.

Lục Bác Dịch dừng động tác của mình lại, cau mày.
Anh tự cho mình không dùng quá nhiều lực, trước kia ở trong quân đội, những vết thương lớn hơn thế này cũng là tự mình xử lý, lúc đó còn không quan tâm đến vết thương có bị nhiễm trùng hay không.
Thấy Thẩm Ninh không nói gì, anh lại lấy thuốc lần nữa, lần này động tác cũng nhẹ nhàng hơn.
Thẩm Ninh nhắm hờ hai mắt.

Cảm giác lành lạnh từ sống lưng truyền đến bỗng dưng làm cô cảm thấy rất thoải mái.
Thẩm Ninh biết, những ngày sau của cô không còn là chuỗi cuộc sống yên bình như trước rồi.
Cốc...cốc...cốc...
"Anh Dịch, anh muốn dùng bữa tối không?"
Thẩm Ninh quay ra, là giọng của Ninh Thiết Lạc.
"Lát tôi xuống."
Lục Bác Dịch tay vẫn thoa thuốc cho cô, ngữ khí lạnh lùng đáp lại.
"Đúng rồi đấy, chúng tôi còn có việc, là việc vô cùng quan trọng.

Không cần Ninh tiểu thư đợi a~" Thẩm Ninh rướn người, nói vọng ra.
"Thẩm Ninh!" Lục Bác Dịch nhìn Thẩm Ninh, nghiêm túc nói.
"Ơi, tôi đây!" Thẩm Ninh cũng nhìn anh, cười cười.
Ninh Thiết Lạc đứng sau cánh cửa, hai bàn tay nắm chặt.
"Anh Dịch, Lục Tuyết mới về, bác gái muốn anh xuống cùng dùng cơm."
"Tôi biết rồi." Lục Bác Dịch ngưng lại, vặn nắp.
Thẩm Ninh nghe vậy, lại thấy Lục Bác Dịch có ý định xuống dưới, liền tò mò hỏi.
"Lục Tuyết?"
"Cháu gái tôi." Lục Bác Dịch lau tay vào khăn giấy, lên tiếng nhắc nhở." Lát xuống dưới đừng làm gì quá phận."
Thẩm Ninh xì một cái, lẽo đẽo theo sau anh xuống nhà.
Căn phòng ăn rộng rãi của Lục gia vì sự có mặt của Lục Tuyết mà càng thêm náo nhiệt.

Cả nhà đang chuẩn bị ngồi vào bàn, còn mỗi vợ chồng Lục Bác Dịch.
"Cậu!" Lục Tuyết nhìn Lục Bác Dịch đi xuống, gương mặt rạng rỡ càng thêm tươi tỉnh hơn.

Lục Tuyết chạy lao đến, cánh tay dang rộng định nhằm hướng Lục Bác Dịch.
Lục Bác Dịch một tay giữ đầu của Lục Tuyết hất nhẹ ra, bình thản về bàn ăn kéo ghế ngồi.
"Đừng làm cái trò trẻ con đó nữa."
"Cậu, bao lâu rồi mà cậu vẫn trưng cái khuôn mặt như bức tượng đó.

Cậu không bỏ được à?"
Lục Tuyết bĩu môi, lại quay ra nhìn Thẩm Ninh." Cậu, người này là?"
"Mợ của con." Lục Bác Dịch lên tiếng.
"Mợ là Thẩm Ninh."
"Ồ, mợ Thẩm sao? Cái tên nghe cũng hay đấy!"
" Lục Tuyết, ăn nói cẩn thận." Bà Lục ngồi trên bàn, bà rất coi trọng từng lời ăn tiếng nói, vì thế nên dù không thích Thẩm Ninh nhưng khi nghe Lục Tuyết có thái độ không đúng cũng ngay lập tức chỉnh đốn.
"Con biết rồi."
Mọi người ngồi vào bàn, quản gia lần lượt mang thức ăn ra.

Bầu không khí ăn uống rất thoải mái.
Bà Lục và Ninh Thiết Lạc rất quan tâm nhau, phần lớn là cả hai cùng trò chuyện, Lục Tuyết thì nói liên tục, Thẩm Ninh đôi lúc cũng phụ họa theo.

Duy chỉ có Lục Bác Dịch là yên lặng dùng cơm, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Lục Tuyết chống cằm, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ninh, giọng điệu thăm dò.

"Nghe nói hôn lễ của cậu và mợ không được trọn vẹn lắm nhỉ?"
Lục Bác Dịch vẫn từ tốn dùng cơm.

Bà Lục nghe vậy thì hơi sững lại, Ninh Thiết Lạc nhếch môi.

Nếu có thể lôi kéo cả bà Lục và Lục Tuyết về phía mình thì càng tốt.
"Lục Tuyết, anh Dịch đã sắp xếp ổn thỏa rồi.

Chỉ là có người cố ý giở trò phá hoại thôi." Đánh mắt nhìn Thẩm Ninh, ý tứ thâm sâu.
Thẩm Ninh nghe vậy cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn Lục Tuyết.

Đứa cháu gái này cũng không phải dạng vừa.
"Sự thật đúng là như vậy.

Có điều cũng hơi tiếc, hôn lễ của cậu và mợ, con không tham gia được, đúng là không trọn vẹn." Thẩm Ninh nhìn thẳng vào đôi mắt bồ câu của Lục Tuyết ra chiều tiếc nuối, mày kiếm khẽ chau lại.
Lục Tuyết bị nhìn đến mất tự nhiên, cúi đầu nhìn bát cơm, thấp giọng lầm bầm.

" Xì, hôn lễ của cậu mặt tượng, vô vị có gì vui chứ?"
Mười giờ hơn.

Thẩm Ninh với chiếc điện thoại, gọi điện cho Cao Hinh.
"Thẩm tử, có phải cuộc sống hôn nhân vui quá nên quên mất người bạn này rồi không?" Cao Hinh làu bàu, tâm trạng rõ là đang không vui.
" Họ Thẩm này một khi đã quên là không có chuyện gọi điện hỏi thăm bà đâu nhé!" Thẩm Ninh tựa lưng vào gối.
" Ấy ấy ấy, đừng mà! Thẩm tử, cậu định khi nào đến phòng thực nghiệm vậy?"
Nghe Cao Hinh nói vậy, cô liền đứng dậy, lôi từ trong ngăn kéo cái phong bì mới nhận từ nhà trường không lâu kia, ngẫm một hồi.
"Ngày mai."
...........
Lục Bác Dịch đẩy cửa bước vào, tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn bên cạnh.
"Aiyo, Lục Bác Dịch, cậu còn chưa về à?" Trương Nhân đóng tập tài liệu trong tay lại, nhìn người đàn ông từ tối khuya hôm qua đến đây mà giờ vẫn chưa về, cười nói.
" Cậu thế này là không được, tôi đã nói bà nội cậu không sao rồi, cậu ở lại cũng không giúp được gì.

Nghe nói ở nhà còn có vợ đợi, không sợ cô ấy phật lòng sao?" Trương Nhân đến gần, pha một ly cà phê.
Lục Bác Dịch nhìn Trương Nhân.

"Mới về nước mà tin tức cũng nhanh nhạy đấy." Lục Bác Dịch đón ly cà phê từ tay Trương Nhân, nhàn nhã thưởng thức.
Trương Nhân vui vẻ, chân nọ vắt chéo chân kia, tay nâng cốc, ánh mắt nhìn xa xăm.
" A Dịch, cậu nói xem.

Bao nhiêu năm làm giáo sư, cuối cùng tôi cũng có đồ đệ mà thu nhận rồi."
Lục Bác Dịch nhìn Trương Nhân, lát sau cười nhẹ.

"Ồ! Chúc mừng nhé!"
Anh ta cất tầm mắt xa xăm của mình đi, nhìn Lục Bác Dịch đầy oán hận.

"Lục Dịch, cậu cười như thế là có ý gì hả?"
"Vậy nói xem.

Học trò đó của cậu thế nào?"
"Là một cô nhóc, tên Thẩm Ninh."
Lục Bác Dịch tay khựng lại.

Trương Nhân nhận ra, nhấp một ngụm cà phê nóng hổi.

"Biểu cảm gì vậy? Không được à?"
Lục Bác Dịch như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, bâng quơ trả lời anh ta.

"Không, chỉ là...cô ấy là vợ tôi."
"Hả?" Trương Nhân giãy nảy, suýt sặc nước...À không, sặc cà phê, anh ta không dám tin.

"Vợ cậu?"
Lục Bác Dịch cười cười, vẻ mặt nghĩ ngợi.
Trương Nhân lúc sau hồn mới nhập vào xác.

"Hóa ra học trò của tôi là Lục thiếu phu nhân à?!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui