Chú Lục! Chú Làm Tôi Đau Đấy!


"Giáo sư Trương? Anh vẫn còn ở đấy à?"
Câu hỏi không có câu trả lời, Cao Hinh còn tưởng mình nghe nhầm, cô rón rén lại gần, lại đưa tay vặn chiếc đèn vàng trên bàn.
Ánh sáng mờ mờ dần hiện lên, Cao Hinh nhờ ánh sáng mà nhìn, người ngồi trên sô pha cách đó không xa, là Trương Nhân.
Anh ta đang ngủ sao?
Cao Hinh đi thật nhẹ về phía sô pha, nhìn ở cự ly gần, trên trán anh ta rịn một tầng mồ hôi mỏng, đầu mày nhíu chặt, vài lọn tóc bị mồ hôi làm cho dính chặt vào mặt, trên người vẫn là áo blouse trắng.
Cao Hinh giơ tay.
Rất nóng!
Anh ta sốt rồi?
"Giáo sư Trương? Này, anh bị sao thế?" Cao Hinh hốt hoảng, Trương Nhân thì vẫn bất động, hoàn toàn không nghe thấy cô gọi.
Cao Hinh vội vòng ra ngoài lấy nhiệt kế, khăn bông và thuốc hạ sốt.

Lại cẩn thẩn cởi áo blouse ra đắp lên người anh.
Xong xuôi mọi việc cũng là mười phút sau đó.
Cao Hinh thở phào một hơi.

Nhìn người đàn ông đang nằm ngủ say, cô tiến lại gần, tỉ mỉ quan sát.
Dùng một từ để hình dung...
Đẹp!
Hai từ...
Cực phẩm!
Cao Hinh thở ra một hơi, mệt mỏi dựa vào bên cạnh, mi mắt nặng trịch, cuối cùng là mê man ngủ.
Nửa đêm.

Trương Nhân day day trán ngồi dậy liền phát hiện đầu óc nặng như trì, sống mũi nghẹt nghẹt, cổ họng khô rát.

Đây chính là hậu quả của việc thức trắng ba đêm mà.
"Chết tiệt!"
Trương Nhân quay người, lại phát hiện mình đang nằm trên ghế, khẽ động, ngay cạnh lại là một cô gái đang ngủ say.
Anh đưa tay ra gạt tóc trên mặt cô gái, nửa bên mặt trắng nõn hiện ra, hai mắt nhắm chặt, ngủ rất say.
Là Cao Hinh!
Trương Nhân cong môi, không ngờ mấy hôm nay anh đều đi tìm cô gái này không thấy, vậy mà bây giờ lại ngủ li bì ngay cạnh anh.
Sao cô lại ở đây nhỉ?
"Cao Hinh?" Trương Nhân lắc nhẹ vai cô, khẽ gọi.
Cao Hinh giật mình mở mắt, nhìn thấy Trương Nhân, nét mặt đột nhiên hốt hoảng, theo phản xạ mà ngay lập tức lùi ra sau.
"Giáo...giáo sư Trương..."
Trương Nhân nhìn bộ dáng của cô, khẽ cười, anh đi đến bình nước, tự rót cho mình một ly nước ấm.
"Cũng may tôi không phải đi tìm cô lần thứ tư."
Tim Cao Hinh đập bịch một cái.
"Giáo sư Trương, tôi không phải là cố ý không nộp báo cáo cho anh, tại vì tôi có chút việc riêng, còn về báo cáo, ngày mai tôi nhất định sẽ nộp cho anh."
"Không cần." Trương Nhân ngẩng đầu nhìn cô.

"Báo cáo đó tôi đã nộp lên cấp trên rồi, không cần cô làm nữa."
"Hả?"
"Báo cáo của cô để nộp lên cấp trên không được quá hạn, tôi cũng không thể khất đến tận ba ngày được..." Nhìn biểu cảm ngây ngốc của Cao Hinh, anh hít sâu một hơi.

"...Tôi thay cô làm hết rồi."
Cao Hinh thở hắt ra, miệng nở nụ cười gượng gạo.

Tên này, tốt bụng vậy à?
"Giáo sư Trương, vậy...thật là làm phiền anh rồi."
"Tất nhiên, là ba đêm không chợp mắt tí nào của tôi đấy." Trương Nhân quay lại ghế, ung dung ngồi xuống.

" Vì vậy...tôi phải đòi thù lao."
Cao Hinh da đầu tê dại.

Cô biết ngay mà, người đàn ông này sao có thể tốt tính như thế được.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng vì giúp cô hoàn thành báo cáo mà làm việc đến phát sốt, cô...cũng không thể vô lương tâm như thế được.
"Anh...muốn thù lao thế nào?"
"Bao hết bữa ăn ngày mai của tôi."
.........
Thẩm Ninh và Lục Bác Dịch quay về Lục gia sau năm ngày ở Miami, lúc về nước là chiều tối.
Lillan theo lời Lục Bác Dịch mà cùng anh về nước, chút công việc còn lại để dành cho Tạ Cảnh Du xử lý.


Thẩm Ninh còn nhớ lúc Tạ Cảnh Du nghe tin này từ Lục Bác Dịch, mồm miệng méo xệch, anh ta nhởn nhơ bên cạnh Lục Bác Dịch đã lâu, cũng chưa từng làm việc nghiêm túc.

Lần này coi như Lục Bác Dịch để cho anh ta có cơ hội học hỏi đi.
Thẩm Ninh thầm mặc niệm cho cậu nhóc đó ba giây!
Chiếc xe Range Rover tiến vào khuôn viên biệt thự rộng lớn của Lục gia.
"A Dịch, Ninh Ninh, hai đứa về rồi sao?" Bà cụ Lục biết hôm nay cô và anh sẽ về, bà đã đợi từ sáng sớm, nhìn thấy cháu trai và cháu dâu về thì không khỏi vui mừng.
"Vâng, bà nội.

Con có mang về một ít thuốc bổ cho bà đây." Thẩm Ninh tiến lên ôm chầm lấy bà, đưa túi thuốc bổ cho quản gia, còn không quên dặn dò cách sắc thuốc.
"Đứa trẻ này, khéo thật!" Bà cụ Lục cười hài lòng, kéo tay Thẩm Ninh vào trong.

Vương Dĩnh đang chuẩn bị bữa tối dưới bếp cũng lật đật chạy ra.

Vương Dĩnh vẫn còn đeo tạp dề, đi qua Thẩm Ninh chỉ lạnh lùng nhìn một cái, quay sang hỏi han Lục Bác Dịch.
"A Dịch, công việc bên đó thế nào? Ổn cả chứ?"
"Vâng, mẹ không cần lo lắng."
"Ừm." Vương Dĩnh gật đầu.

"Lên lầu thay quần áo tắm rửa đi rồi ăn cơm."
.........
Sáng hôm sau, Thẩm Ninh ra ngoài từ sớm, hôm nay cô sẽ phải đến bệnh viện.

Lục Bác Dịch vừa dùng xong bữa sáng, chuẩn bị ra khỏi cửa thì Thẩm Ninh gọi giật lại.
"Lục Bác Dịch, đợi tôi." Thẩm Ninh chạy nhanh xuống lầu, dừng lại trước mặt anh.
"Có chuyện gì?"
"Anh có thể đưa tôi đến bệnh viện không?" Thẩm Ninh hai tay vòng ra sau, mắt nhìn anh chớp chớp.
"Bảo tài xế riêng đưa đi." Nói rồi định quay người đi, nhưng chớp mắt đã bị Thẩm Ninh giữ lại.

Thẩm Ninh nghiêng người, khẽ nói nhỏ."Lục Bác Dịch, bà nội còn ngồi kia đấy."
Lục Bác Dịch nhìn ra sau, quả thật bà cụ Lục đang nhìn về phía này, cặp mắt nhìn hai người họ thì thầm to nhỏ trước cửa mà hai mắt sáng như vì sao.
"A Dịch, Ninh Ninh nó vừa nói gì thế?" Bà cụ Lục nói vọng ra.
Lục Bác Dịch thở dài, lại nhìn nụ cười đầy thách thức của Thẩm Ninh.
Đúng là tạo nghiệt mà!
Thẩm Ninh biết anh đã đồng ý, vui vẻ chạy theo sau, còn không quên quay lại chào bà cụ Lục.
.........
Thẩm Ninh nghe theo sắp xếp của Trương Nhân mà cùng với một vài y tá đến khoa ngoại để học hỏi.

Cô sẽ phải ở đây quan sát y tá làm việc, sau đó là ghi chép và tự mình thực hành.
Thẩm Ninh mang khay thuốc sát trùng vào phòng bệnh.

Không biết thế nào mà một lúc sau đám y tá hốt hoảng kéo nhau từ phòng bệnh đó đi ra, vội báo cho Trương Nhân biết Thẩm Ninh đang đánh nhau với bệnh nhân.
Trương Nhân ngay lập tức đến xem, kết quả là ngay cả cửa cũng không mở được, anh ta gọi khàn tiếng nhưng Thẩm Ninh không nghe.

Phòng bệnh này là của chung của nhà nước, anh không thể tùy tiện đập phá được.

Vì thế mà chỉ bất lực rút điện thoại ra, nhập một dãy số rồi gọi đi.
"Lục Bác Dịch, đón vợ cậu về đi.

Cô ấy phá tan chỗ này của tôi rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận