Thẩm Ninh bị chiếc khăn tẩm thuốc giữ chặt trong miệng, tay chân bị tên cầm đầu giữ, không thể vùng vẫy.
"Cô em, dám bắn người của tao à? Lá gan cũng to quá nhỉ?"
Hắn dừng xe, lôi Thẩm Ninh vào một xó gần đó.
Thẩm Ninh chắc chắn chiếc khăn đó không phải thuốc mê, cả người cô bắt đầu nóng lên, cảm giác chân tay của bản thân dần mất khống chế.
"Ngoan nào! Rất nhanh thôi nhóc sẽ không thấy khó chịu nữa!" Tên đàn ông đó lại gần, giơ tay muốn chạm vào mặt cô.
Thẩm Ninh cắn răng, hất tay hắn ra, rút súng bắn mạnh vào chân hắn.
"Con điên này! Muốn chết à?" Hắn ôm đầu gối bị bắn trúng, vật vã nằm ra đất, cảm giác đau buốt vào da thịt khiến đầu óc hắn như tê dại.
Bao nhiêu năm hắn trấn thủ ở khu này, chưa ai dám ra tay với hắn, chứ đừng nói là lên mặt với hắn.
Nhưng hôm nay hắn lại bị bắn, người bắn lại là một cô nhóc.
Thẩm Ninh cố thuyết phục bản thân phải tỉnh táo, đôi chân run run không ngừng chạy về phía trước.
Mồ hôi bắt đầu rịn ra, thấm ướt áo.
"Lục Bác Dịch! Anh nhất định phải tìm được tôi đấy!"
Người đàn ông cũng cật lực chạy theo, máu ở chân hắn chảy dọc đường, vô cùng khoa trương.
"Đứng lại! Mày hôm nay phải chết!"
Hắn đã đuổi sát sau lưng cô.
Thẩm Ninh quay lại, tác dụng của thuốc này quá mạnh, cô gần như bất động, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
"Hahaha, chạy nữa xem nào! Sao không chạy nữa hả nhóc?" Hắn dựa vào tường, với khúc gỗ bên cạnh, giơ lên cao, chuẩn bị ném về phía Thẩm Ninh." Đi chết đi!"
Bộp...
Khúc gỗ chưa kịp vung ra đã tức khắc rơi ngay chân hắn.
Thẩm Ninh ngẩng đầu, khó nhọc nhìn lên.
"Lục Bác Dịch...anh cuối cùng cũng đến!"
Lục Bác Dịch gạt chân trống, chiếc xe mô tô xả một đống bụi phía sau, cuộn lên như bão cát.
Anh lao đến cạnh tên đàn ông kia, đấm một nhát khiến hắn gãy cả xương hàm, máu me tanh tưởi nhanh chóng lấp đầy khoang miệng.
Anh đến bên cô, giữ chắc.
"Thẩm Ninh?"
"Ừm, tôi rất khó chịu...Lục Bác Dịch..."
Anh cau mày, cả người cô nóng như lửa đốt, hai má đỏ ửng, răng vẫn cắn chặt môi để giữ tỉnh táo, đầu tóc bù xù, bộ dáng vô cùng thê thảm.
"Người phụ nữ của ông mà cũng dám đụng?"
"Xin anh...tha cho tôi...xin anh..." Tên đó liên tục van lạy, tay vẫn ôm khư khư chỗ bị anh đánh, khóc không thành tiếng.
Anh đá thêm một cước khiến cả người hắn lăn vài vòng về sau, lưng đập trên nền đất vô cùng đau đớn.
Tạ Cảnh Du cũng vừa lúc chạy tới.
Lục Bác Dịch ôm cô lên xe mô tô, nói với Tạ Cảnh Du.
"Giúp tôi xử lý hắn."
.........
Người quân y đóng cửa phòng, tháo găng tay ra, nâng gọng kính.
"Cũng may lượng thuốc không nhiều, nếu chậm thêm một lúc nữa có lẽ đã không giữ được mạng rồi.
Tôi đã kê thuốc cho cô ấy, nhớ nhắc nhở cô ấy uống đúng giờ đấy." Anh ta lại vỗ vỗ vai Lục Bác Dịch, cảm thán.
"Người phụ nữ của cậu gan thật, dám chống lại tác dụng của thuốc.
Cũng không biết cô ấy cố tình hay thiếu hiểu biết nữa."
Chân mày Lục Bác Dịch đã kéo dãn vài phần, anh đi lên, đẩy cửa bước vào.
"Cô ấy chỉ muốn kéo dài thời gian đợi tôi thôi."
Buổi đấu giá của Mạc thị vào đúng cuối tuần.
Thẩm Ninh đã cùng Lục Bác Dịch về nước.
Có mặt trước khi buổi đấu giá bắt đầu.
Thẩm Ninh ngồi cạnh Lục Bác Dịch trên hàng ghế thứ ba, ai nấy đều đeo mặt nạ.
Đây là yêu cầu của tổ chức, một phần để che dấu thân phận của những quý ông, một phần để họ không vì nể mặt quen biết mà nhường nhịn nhau.
"Lát nữa cứ ra giá thoải mái.
Tùy ý cô muốn." Lục Bác Dịch một tay gác lên thành ghế sau lưng cô, tay kia vân vê ngọn tóc cô, chốc chốc lại đưa lên mũi ngửi.
Mùi hương của cô nhóc này, đúng là khiến người khác phát nghiện.
"Hả? Giá của kim cương đấy, tôi đâu có hiểu biết gì đâu? Anh không sợ bị tôi làm cho lỗ vốn à?" Thẩm Ninh bị anh nghịch phát nhột, cố ý muốn gạt tay anh ra.
Dù đeo mặt nạ nhưng khí chất băng lãnh, tàn khốc của anh không hề bị che lấp đi, ngược lại còn đem đến cho người khác cảm giác bí hiểm khó lường.
Khiến người đàn ông này lại quyến rũ hơn bội phần.
Khóe môi được kéo cao, anh rũ mắt, thanh âm rất thoải mái.
"Tiền của tôi không thiếu.
Nếu thích cứ thoải mái dùng."
"..."
Có tiền thì oai lắm!
"Lục Bác Dịch, tôi cứ cảm thấy mình được bao nuôi ấy!"
"Sự thật là thế.
Hơn nữa, người đàn ông bao nuôi em còn rất lợi hại."
"Anh thì có gì mà lợi hại?" Thẩm Ninh bĩu môi.
"Ví dụ..." Anh nhìn cô, đột nhiên ánh mắt trở nên tà mị, xoáy sâu như đáy vực cao vạn trượng, sâu không thấy đáy.
"Phương diện trên giường của tôi rất tốt! Em nói xem, có đúng không?"
"..."
Mất nết!
Thẩm Ninh quay đi, ngay lập tức eo bị anh kéo lấy, ngồi hẳn lên đùi anh.
"Lục Bác Dịch, anh bị điên à? Chỗ đông người đấy!" Thẩm Ninh thấp giọng mắng.
Cái thứ vô liêm sỉ này!
Lục Bác Dịch cong môi cười, hoàn toàn không để ý đến những ánh nhìn quái đản của người khác.
Anh thích ôm vợ anh đấy! Ai dám cấm nào?
Nửa giờ sau, cả khán đài trố tròn mắt nhìn về phía Thẩm Ninh, giống như nhìn một sinh vật lạ.
Ra giá ba trăm vạn chỉ để mua một viên đá thô thế kia thôi à?
Sau một lúc im lặng, người tổ chức rốt cục cũng lên tiếng, giải thoát bầu không khí nặng nề quỷ dị này.
"Chúc mừng vị khách số 28! Chúng tôi ngay lập tức cho người cắt thử viên đá này.
Kết quả thế nào, mong quý vị tiếp tục chờ đợi."
Đấu giá kim cương.
Chủ yếu là do vận may của mỗi người.
Tốt số sẽ thu được đồ hiếm, xấu số sẽ bay tiền như chơi.
Thẩm Ninh mặt không biến sắc, cô rất tin tưởng vào vận may của mình, cũng rất tin vào mắt nhìn của bản thân.
Lại một không khí nặng nề bao trùm khắp khán đài, ai cũng hồi hộp, mong chờ vào từng cử chỉ của người nhân viên đang thao tác.
Trời đất! Vậy mà lại là kim cương đỏ?
Cục đá tưởng như than chì bao bọc vậy mà lúc cắt ra lại là kim cương đỏ.
Kim cương đỏ vào loại cực hiếm, trên thế giới chỉ khoảng hai mươi viên.
Cuối cùng lại rơi vào tay cô gái kia.
Ban tổ chức thật là lừa người quá đi.
Cục đá kia đã được khéo léo giấu nhẹm đi ánh sáng phát ra từ viên kim cương, nếu không quan sát kỹ, nhất định sẽ cho rằng nó chỉ là một viên đá bình thường mà bỏ qua.
Cô gái kia, quá lời rồi!
Cả khán đài lại xì xào bàn tán, không ít người đứng lên vỗ tay hô hào hưng phấn.
Cả căn phòng to lớn bỗng chốc nháo nhào, toàn tiếng cười nói rôm rả.
"Tiếc thật đấy!..."
"Không thể tin nổi! Là kim cương đỏ đấy..."
Pằng...
Không biết từ đâu vang lên tiếng súng đinh tai nhức óc, đám người lại cả kinh hét lên, người chạy loạn, người lại ngồi thụp xuống bịt tai, miệng không ngừng kêu.
Cả căn phòng trong chốc lát như cảnh chim vỡ tổ, bảo vệ không ngăn nổi, nhất thời mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Lục Bác Dịch kéo tay Thẩm Ninh chạy về cửa thoát hiểm nhưng bị chặn lại bởi một đám người áo đen.
Bọn chúng bao vây anh và Thẩm Ninh, xông lên cản anh lại.
Lục Bác Dịch thân thủ rất tốt, cơ thể tráng kiện nhanh nhẹn hạ gục đám người đang bao vây.
Thẩm Ninh mặt biến sắc, sức lực cũng chỉ đủ khiến những người này càng cảm thấy ngứa tay ngứa chân.
Thẩm Ninh mặc dù từng học võ, nhưng vốn dĩ một cô gái như cô hoàn toàn không phải đối thủ của những người này.
Đám người áo đen nhanh chóng gục xuống, kẻ ôm bụng người che mặt, toàn thân đều bị Lục Bác Dịch đánh cho bầm dập.
Anh xoay người định kéo cô đi, ánh mắt sợ hãi dừng ở chấm đỏ trên ngực cô.
Đoàng...
Thẩm Ninh bị anh ôm vào lòng, cô cảm thấy hơi thở của anh có phần đứt đoạn, máu đỏ thẫm từ sau lưng anh không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ tay cô.
"Lục Bác Dịch!"
Thẩm Ninh khiếp đảm gọi tên anh, tim không ngừng đập loạn, sợ hãi nhìn anh dần ngã xuống, mặt cắt không còn một giọt máu..