Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ninh bị tiếng bánh xe lạch cạch trên nền nhà làm cho thức giấc.
Cảm nhận bên cạnh không còn người nữa, cô dụi mắt nhìn quanh.
Tiếng bánh xe phát ra từ phía cửa, là chiếc vali trong tay Lục Bác Dịch.
"Lục Bác Dịch!"
Thẩm Ninh chồm dậy, chạy như bay về phía cửa, đầu tóc bù xù do chưa được chải chuốt.
Lục Bác Dịch trên người là chiếc áo sơ mi sẫm màu và quần Âu.
Nghe cô gọi thì lập tức quay ra, bàn tay to lớn đặt lên đỉnh đầu cô.
"Làm em tỉnh giấc à?"
Thẩm Ninh không nói, mắt nhìn vali trong tay anh, lát sau mới ngước lên.
"Anh định đi đâu vậy? Công tác sao?"
Lục Bác Dịch gật nhẹ.
"Công ty ở Mỹ có việc gấp, nhanh nhất là một tuần, lâu hơn là một tháng.
Ở nhà phải tự chăm sóc bản thân."
Thẩm Ninh đã tỉnh ngủ hoàn toàn, nghe anh nói vậy, mặt mày ủ rũ, mím môi đồng ý.
"Anh sẽ thu xếp về sớm."
"Vâng.
Anh giữ gìn sức khỏe là được."
Nhìn bóng người đàn ông khuất dần, cả người Thẩm Ninh như quả bóng da xì hơi.
.........
Thẩm Ninh mang tâm trạng ủ dột đến bệnh viện.
"Ninh Ninh bé bỏng, đến rồi à?"
Thẩm Ninh quay lại, nhận ra bốn từ "Ninh Ninh bé bỏng" kia phát ra từ đâu.
"Biến đi, không có tâm trạng."
"Hể, hôm nay ai lại dám chọc tức em vậy?" Trưởng khoa Hàn đến gần cô, cười lưu manh.
Thẩm Ninh không để ý, một mạch đi thẳng vào phòng thực nghiệm.
Trưởng khoa Hàn lẽo đẽo theo sau, tâm trạng anh ta hoàn toàn đối lập với tâm trạng ỉu xìu của cô.
Thẩm Ninh kéo ghế, lôi một phần tế bào của con thỏ bạch ra, đặt lên tiêu bản, lại chỉnh độ thu phóng của kính hiển vi, yên lặng quan sát.
Cùng lúc đó trưởng khoa Hàn cũng ngồi đối diện, chống tay quan sát cô.
"Ninh Ninh, anh thấy em nghiên cứu cái thứ này mấy hôm nay rồi.
Nó là thứ thuốc gì vậy?"
"Hôm nay đại ca Hàn rảnh vậy à?" Quan sát xong, rút trong ngăn kéo một ống kim tiêm, đeo bao tay vào, rút thuốc.
Trưởng khoa Hàn lắc đầu.
"Vốn dĩ là có một cuộc họp Hội thảo, nhưng ông Bạch hôm nay lại có việc đột xuất, tạm rời lịch sang ngày kia."
Nhìn bàn tay thon dài của Thẩm Ninh tiêm thuốc từ ống xi lanh vào chân con thỏ trắng, chỉ thấy nó cựa quậy chân tay một hồi rồi thả lỏng, con thỏ trắng ngay lập tức rơi vào trạng thái mê man.
"Ninh Ninh, đây không phải thuốc chữa bệnh." Anh ta nhíu mày.
Thẩm Ninh nhìn anh ta, lát sau lại cúi xuống, giọng điệu lạnh lùng.
"Thì sao?"
"Em không phải đang làm chuyện gì xấu đấy chứ?"
"Yên tâm." Vứt ống tiêm vào thùng rác, tiện thể vứt luôn cái bao tay.
"Có bẫy ai cũng không bẫy anh."
Trưởng khoa Hàn thấy cô không có ý định tiếp chuyện với mình, cũng không muốn hỏi thêm nữa.
Anh thích cô, vì vậy muốn cho cô gần gũi anh chứ không phải ghen ghét anh.
Dù sao thì nếu Thẩm Ninh có dùng thứ thuốc có làm chuyện xấu, chắc chắn sẽ không nghiên cứu trước mặt anh như vậy.
"Ninh Ninh, có thể mời em bữa trưa không?"
"Không rảnh."
Trưởng khoa Hàn không bỏ cuộc, anh ta nhìn cô, ngữ điệu hết sức nghiêm túc.
"Trường hợp của ba em, anh đồng ý nhận rồi."
Thẩm Ninh kinh ngạc, sao anh ta lại biết chuyện của ba cô?
Trưởng khoa Hàn mỉm cười.
"Vì vậy muốn mời em một bữa cơm để thảo luận, anh có vài chuyện muốn nói."
Cô khẽ cúi đầu.
Như vậy cũng tốt, năng lực của trưởng khoa Hàn không phải tầm thường, anh ta lại đang theo đuổi cô, tạm xác định người này khá khả quan, có thể tin tưởng.
Nhận thấy Thẩm Ninh hơi do dự, cuối cùng anh ta cũng thoải mái hơn đôi chút.
"Vậy có đi không?"
"Tôi mời."
.........
Hai người vào một quán ăn gần bệnh viện.
"Em muốn ăn gì?" Trưởng khoa Hàn nhận menu từ tay phục vụ, không vội gọi món.
"Sao cũng được."
Anh gọi liên tiếp vài món, Thẩm Ninh ngồi nghe, toàn là món cay mà cô thích.
Thức ăn nhanh chóng được mang lên, màu sắc vô cùng bắt mắt.
Trưởng khoa Hàn bị mùi đậm của ớt mà làm cho cay mũi, chốc chốc lại ngồi day.
Cô gái này, sao lại thích mấy món ăn như này chứ? Ngoài cay ra thì cũng chỉ là cay.
"Không ăn được thì đừng cố." Thẩm Ninh cau mày, lên tiếng nhắc nhở.
"Không sao, khẩu vị dạo này của anh cũng đang thay đổi..." là vì em.
Thẩm Ninh nhìn anh, hàng mi dài cong nhẹ, làm cho đôi mắt linh hoạt càng trở nên hút hồn.
Trưởng khoa Hàn thở dài đầy bất lực, mấy câu sau không dám bật khỏi miệng.
"Chuyện của ba tôi là thế nào?"
Thẩm Ninh không quên vấn đề chính, thanh âm có hơi hốt hoảng.
Ba cô lại trở nên nghiêm trọng sao?
"Vết thương ở chân ông ấy hồi phục rất tốt.
Chỉ là..."
"Tiếp đi."
"Tinh thần của ông ấy có chút suy giảm, không phải suy nhược cơ thể, mà là thần trí có chút mơ hồ, không được minh mẫn lắm."
Thẩm Ninh buông đũa, âm thanh ma sát với mặt bàn tạo tiếng động giòn tan.
"Tại sao lại như vậy?"
"Anh nghi ngờ có người lén dùng thuốc an thần với ông ấy.
Có lẽ là trước kia, nhưng liều lượng không nhiều."
Bàn tay co lại thật chặt, móng tay ghim vào lòng bàn tay đến đỏ ửng.
Trước kia? Không lẽ là mẹ con Thẩm Niên và Thẩm Đan giở trò?
"Ninh Ninh, đừng căng thẳng.
Anh là người tiếp nhận bệnh án của ba em, đương nhiên sẽ chăm sóc tốt cho ông ấy." Trưởng khoa Hàn nhìn bộ dáng giận dữ của cô, đặt tay mình lên nắm đấm của cô ở trên bàn, nhẹ giọng trấn an.
Thẩm Ninh không biết đến hành động thân mật của anh ta, cô còn đang nghĩ lát nữa có nên tìm hai mẹ con Thẩm Niên hỏi cho rõ ràng hay không.
Cùng lúc đó, tiếng "tách" bên ngoài vang lên từ một góc.
Không ai biết đến.
Thẩm Ninh quay về chung cư vào lúc chiều tối.
Sau khi tắm rửa gội đầu mới lục tìm điện thoại, bật lên không được, lại tìm dây sạc, cắm một lúc mới thấy màn hình sáng lên.
Thẩm Ninh cả kinh, hơn chục cuộc gọi nhỡ đều đến từ một người, đầu ngón tay chạm vào màn hình.
Ba chữ "Lục Bảo Bảo" vô cùng chói mắt.
Anh gọi cho cô vì việc gì nhỉ? Lại còn gọi nhiều như thế?
Thẩm Ninh gọi lại, hào hứng đợi, tên này không lẽ nhớ cô vậy à?
Điện thoại nẩy mạnh trên mặt giường, lát sau thì nằm bất động.
"Lục Bác Dịch, tên chết dẫm này! Dám không nghe máy?"
Thẩm Ninh phát cáu, nhất quyết gọi lại lần thứ tư.
Đối phương đã nhận máy nhưng im lìm không nói gì.
"Lục Bác Dịch, sao không nói chuyện?"
"Anh gửi cho em xem thứ này."
Ngay sau đó cúp máy, Thẩm Ninh thầm mắng một câu, mở giao diện tin nhắn.
Từ đầu đến cuối đều là bức ảnh cô cùng trưởng khoa Hàn trong quán ăn.
Chiếc bàn nhỏ nên khoảng cách hai người rất gần, còn có cả tấm hình trưởng khoa Hàn nắm tay cô mà cô không hề biết.
Lục Bác Dịch đã gọi lại, dường như sự tức giận của anh đều bùng phát ngay lúc này.
"Người đàn ông đó là ai hả? Thẩm Ninh, anh mới đi chưa hết một ngày!"
Thẩm Ninh nhăn mặt, day day lỗ tai.
"Anh ta...là trưởng khoa.
Hôm nay mời anh ta ăn cơm vì có chuyện nhờ vả."
"Nhờ vả chuyện gì? Cần thiết nắm tay không? Hay đó là thành ý?"
"Không hề.
Chuyện của ba em." Giọng nói kích động, cả hai dường như đang phát hỏa qua màn hình điện thoại.
Nếu tình huống hiện tại mà hai người đang đối diện nhau, chắc chắn sẽ cãi nhau một trận không phân thắng bại.
"Lục Bác Dịch, anh đang theo dõi em."
"Anh phải quản em."
"Ai cần anh quản hả? Em cũng có thời gian tự do của em, anh đi quá giới hạn rồi đấy."
"Là em phá bỏ giới hạn của anh."
Cả hai cùng im lặng rất lâu sau đó, nhưng không ai tắt máy.
Lục Bác Dịch khẽ thở dài.
Anh chỉ muốn biết cô có tự chăm sóc bản thân tốt hay không, có làm gì khiến anh lo lắng hay không.
Cô không biết sau khi nhận được những bức ảnh đó anh đã giận dữ thế nào, chỉ hận không thể ngay lập tức quay trở về đứng trước mặt cô hỏi cho ra lẽ.
"Anh như vậy...là đang ghen sao?"
"Không có." Thanh âm hậm hừ trong cổ họng, nhưng đã tốt hơn khi nãy rất nhiều.
"Chua!" Tiếng thiếu nữ cười khúc khích.
Lục Bác Dịch điều chỉnh cúc áo.
Anh là người làm ăn, đã quen với mọi việc đều nắm chắc trong tay, đối với người của mình thì càng có tính cẩn trọng cao.
Còn Thẩm Ninh lại không như vậy, tuổi cô còn trẻ, muốn làm những gì mình thích, buồn vui rõ ràng, không quen có người khác chèn ép như vậy, còn tự do hơn cả gió.
Anh chỉ sợ một ngày nào đó cô đột nhiên thoát khỏi tầm kiểm soát của anh, đột ngột biến mất khiến anh muốn tìm nhưng không thể, như cái cách hôm nay anh gọi cho cô cả trăm cuộc cũng không được vậy.