Tiếng động cơ xe mỗi lúc một gần, Thẩm Thanh Mặc bị một đám vệ sỹ lôi đi.
Ông ta không phản kháng, quay đầu nhìn Thẩm Ninh cách đó không xa, đáy lòng chua chát.
Tiểu Ninh, cậu không thể giấu con mãi được, vốn dĩ là không thể giấu nổi.
Cậu vẫn luôn hy vọng con không lấy người đàn ông đó, còn tự tay điều chế thuốc làm hại bà nội cậu ta.
Nhưng cuối cùng, cậu lại không thể ngăn được nhiều chuyện như thế, con cứu sống bà ta, còn chung sống với người đàn ông đó, dù không có chứng cứ xác định vụ phóng hỏa là do Lục Bác Dịch làm, nhưng đối với gia đình nhà họ Thẩm lúc đó, một lúc mất đi ba người, khác gì bức chết?
Còn cả Tiểu Niệm của ông ta...cũng đã không còn...
Thẩm Ninh thần trí mơ màng, cả người mềm nhũn, bên tai dường như không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, hai hàng nước mắt chảy dọc gò má, lồng ngực như bị thứ gì đó bóp chặt, khó chịu đến không thở nổi.
Tại sao lại là anh ấy chứ?
Người cô hận thù bao nhiêu năm qua, thề sống chết không đội trời chung, vậy mà lại ngay bên cạnh cô, ngày đêm cùng chung chăn gối?
Sao có thể chứ? Không thể như vậy được...
"Cô Ninh, cô không sao chứ?" Một người vệ sỹ nhận ra cô, ngồi xổm xuống hỏi han.
Thẩm Ninh dường như không nghe thấy, lảo đảo đứng dậy, người đó liền đỡ lấy, không yên tâm mà hỏi lại lần nữa.
"Cô Ninh? Hay là tôi đưa cô về biệt thự Lục gia?"
"Không, tránh ra..."
Thẩm Ninh lắc đầu điên cuồng, nghe thấy hai từ "Lục gia" mà vô thức phản ứng lại, gạt tay người vệ sỹ, loạng choạng đi về phía trước.
"Cô ấy..."
"Có vẻ như Ninh tiểu thư không ổn lắm.
Nhưng đưa Thẩm Thanh Mặc đi trước đã, quay về báo với Lục thiếu sau cũng được."
Đám người lần lượt rời đi, Thẩm Ninh rệu rã bước từng bước, thân người nặng trịch.
Từng lời nói của Thẩm Thanh Mặc khi nãy lại một lần nữa vang lên trong đầu, từng câu từng chữ như cứa mạnh vào tim.
Ruột gan Thẩm Ninh quặn thắt, không ngừng rỉ máu.
Sao có thể là anh chứ? Sao người đó có thể là Lục Bác Dịch được? Không thể, không thể...
Phong Tử Tô đi đi lại lại trong phòng, dường như hắn ta đang cố kiềm chế để giữ bình tĩnh.
"Cậu chủ Phong, Thẩm Thanh Mặc phát tín hiệu cầu cứu!" Một tên thuộc hạ hớt hải chạy vào, trên tay còn cầm thiết bị định vị đang không ngừng nhấp nháy.
"Mau đến đó!"
Nhất định phải mang được Thẩm Thanh Mặc về, ông ta biết quá nhiều về vụ giao dịch, bọn họ vừa cầm tiền chưa ấm tay, tuyệt đối không thể ngồi tù được.
.........
Lục Bác Dịch nhìn về phía đối diện, bộ dáng cười cợt không rõ ý tứ của Thẩm Thanh Mặc khiến anh đột nhiên cảm thấy có một dự cảm không lành.
"Thẩm Thanh Mặc, cái chết của Ninh Tiêu, ông có gì muốn nói không?"
Thẩm Thanh Mặc lại cười ngặt nghẽo, nhưng nụ cười thốt ra còn xấu hơn cả khóc.
"Lục Bác Dịch, giết người đền mạng, bao năm qua cậu không hề cảm thấy ăn năn sao?Thằng nhóc Ninh Tiêu đó chỉ là vật để tôi trút giận, có đáng nhắc đến sao?"
Lục Bác Dịch nhíu mày, ánh mắt thâm trầm.
"Tôi không muốn nhắc lại nhiều lần.
Việc tôi không làm, hà cớ gì phải ăn năn day dứt?"
Thẩm Thanh Mặc bị chọc cười cho nghiêng ngả, bộ dáng không khác gì người đang phát điên.
"Haha, hay cho câu không làm." Ông ta nhìn anh bằng một cặp mắt đầy sợi máu, nhếch miệng đắc ý.
"Tôi đã nói hết mọi chuyện cho Thẩm Ninh rồi, con bé hiện tại...nhất định đang rất căm thù cậu."
Chân mày người đàn ông càng nhíu chặt hơn, hô hấp trở nên căng thẳng, anh bước vội ra ngoài.
.........
Thẩm Ninh bị trói vào ghế, ánh mắt vô định nhìn ra xung quanh.
Phong Tử Tân ngồi trên sô pha gần đó làm nhiệm vụ canh giữ, tâm trạng thấp thỏm không yên.
"Anh, sao rồi?" Phong Tử Tân kích động khi nhìn thấy Phong Tử Tô đi vào.
"Giữ cô ta một đêm nay, sáng mai giao người." Hắn ta đi đến bàn trà cạnh đó, đánh mắt quan sát Thẩm Ninh một hồi, cuối cùng lại nói với em trai mình.
"Chuẩn bị kỹ một chút đi."
Sáng hôm sau, đúng như lịch hẹn.
Phong Tử Tô giữ Thẩm Ninh, Lục Bác Dịch giữ Thẩm Thanh Mặc, hai bên chuẩn bị người đổi người.
Nhìn Thẩm Ninh rệu rã đứng cách đó không xa, tim anh đột nhiên thắt lại.
Ra hiệu với người của mình giao Thẩm Thanh Mặc ra.
Hai bên thành công tráo người.
"Ninh Ninh..."
Thẩm Ninh chậm rãi đi về phía này, ánh mắt thẫn thờ nhìn anh, người đàn ông làm động tác dang tay, nhưng cô lại lướt qua, sượt qua vai anh.
Lục Bác Dịch ngẩn người, hai tay giơ lên cao lơ lửng giữa không trung một cách gượng gạo.
Anh khẽ quay lưng lại, cô đã tự lái xe vụt mất, Lục Bác Dịch vội vàng đuổi theo.
"Con rể bức chết mẹ vợ? Lục Bác Dịch, cậu thú vị thật đấy!" Phong Tử Tô lên tiếng cười nhạo, khoanh tay nhìn anh bằng vẻ mặt đầy thích thú.
"Phong Tử Tô, cẩn thận miệng lưỡi của cậu.
Có những chuyện không thể nói bừa được đâu."
"Aiyo, lâu lắm rồi mới thấy gọi cả tên họ của tôi, không lẽ cậu giận rồi?"
Lục Bác Dịch không quan tâm, nhanh chóng đuổi theo cô.
Hành động thờ ơ với anh của Thẩm Ninh khi nãy, anh rất sợ.
Thẩm Ninh lao như mũi tên về thẳng biệt thự Lục gia.
Chỉ cần không tìm thấy tờ di nguyện đó, mọi thứ sẽ ổn cả....