Một khoảng trời ngập tràn thơ mộng và lãng mạn.
Cả một rừng hoa ngập tràn sắc màu, tiếng đàn violin du dương của bài hát " Here Come the Bridal" kinh điển đang vang lên.
Xung quanh là tiếng vỗ tay rào rào không ngớt của khách khứa đều đổ dồn về phía lễ đường.
Cô gái khoác lên mình bộ váy cưới trong trắng tinh khôi được đính từng viên kim cương lấp lánh, bờ vai mảnh khảnh cùng rãnh xương quai xanh tinh tế, bộ váy thiết kế vai bồng càng làm tôn lên khí chất kinh diễm của cô.
Trên đầu là chiếc vương miện nhỏ phủ một mảnh voan trắng, dù vậy cũng không thể che đi dung nhan xinh đẹp động lòng người của thiếu nữ.
Sau lớp voan, thiếu nữ mỉm cười đầy yêu kiều, chốc chốc lại hướng về phía trước.
Trong tay là bó hoa Tulip đỏ rực, Thẩm Ninh được Thẩm Phách dắt tay vào lễ đường, hai bên là một tiểu công chúa và một cậu hoàng tử đang tung từng cánh hoa hồng phớt vào không trung, chầm chậm bước trên tấm thảm đỏ mềm mại.
Lục Bác Dịch đứng từ xa, trên người là bộ vest lịch lãm dành cho chú rể.
Nhìn người con gái đang từ từ đến gần, trong lòng rạo rực như bắn pháo hoa.
Ánh sáng vụn vặt chiếu lên tất cả, tô điểm sắc hồng lên khóe môi mỗi người.
Người đàn ông mỉm cười, trong mắt được hình dáng yêu kiều của thiếu nữ lấp đầy.
Người con gái dè dặt từng bước, trong mắt chỉ có duy nhất hình bóng của người đàn ông.
truyện tiên hiệp hay
Thẩm Phách trao lại tay Thẩm Ninh cho Lục Bác Dịch, vẻ mặt hài lòng, sau đó thì rời khỏi sân khấu.
Lục Bác Dịch đón lấy tay cô, khẽ nắm chặt.
Dường như chưa bao giờ anh có thể hạnh phúc như lúc này, cảm giác xung quanh chỉ có cô là tỏa sáng nhất, ngọt ngào nhất.
"Lục Bác Dịch, con có đồng ý lấy Thẩm Ninh làm vợ, hứa sẽ giữ lòng chung thủy với cô ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh tật cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng cô ấy suốt đời hay không?"
"Tôi đồng ý."
"Thẩm Ninh, con có đồng ý lấy Lục Bác Dịch làm chồng, hứa sẽ chung thủy với cậu ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh tật cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng cậu ấy suốt đời hay không?"
"Tôi đồng ý."
"Được, tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, hai người chính thức trở thành vợ chồng.
Chúc cô dâu và chú rể trăm năm hạnh phúc, nắm tay nhau đến lúc đầu bạc răng long."
Lục Bác Dịch mỉm cười, lấy chiếc nhẫn từ tay người chủ hôn, nhẹ nhàng đeo lên ngón tay thon dài của thiếu nữ.
"Thẩm Ninh, anh nhớ em từng nói.
Nếu hai người thật lòng yêu nhau, họ sẽ cùng nhau tổ chức đám cưới, người con gái sẽ rất vui vẻ khi được mặc bộ váy cưới cùng với người họ yêu.
Chúng ta bây giờ cũng vậy, phải không?"
Thẩm Ninh ngước lên nhìn anh, cũng nhận lấy chiếc nhẫn từ người chủ hôn, đeo lên tay anh.
"Đúng vậy.
Anh là mối tình đầu, là mối tình duy nhất, cũng là mối tình đẹp nhất của em."
"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
Tiếng mọi người hò reo phấn khích, Lục Bác Dịch như chỉ chờ điều này, vén tấm voan trắng của cô lên, cúi người hôn sâu, hai linh hồn như hòa quyện vào nhau, trái tim đập rộn ràng từng hồi.
A Thành đưa tay che mắt đứa em gái đang háo hức nhìn về phía sân khấu.
"Hạ Hạ ngốc! Không được nhìn."
Cô bé đột nhiên bị cản tầm mắt, khó chịu gạt tay anh trai.
"Mọi người cũng nhìn mà, có ai cấm em đâu? Vả lại, anh Hai, anh cũng nhìn".
Hạ Hạ cười khúc khích, chọc nhẹ vào cái má hồng rực của anh trai mà châm trọc.
Cậu bé hờn dỗi, quay ngoắt đi.
"Anh có nhìn sao?"
Cao Hinh đột nhiên đưa tay chạm nhẹ gò má khiến Trương Nhân chú ý.
Cậu ta hốt hoảng ghé lại gần, dịu dàng hỏi.
"Hinh Hinh, đang rất vui mà? Sao em lại khóc?"
"Đồ ngốc, chính vì vui và cảm động nên mới khóc.
Hiểu chưa hả?"
Trương Nhân vò đầu cười ngốc nghếch, kéo ghế ngồi sít vào Cao Hinh.
"Hinh Hinh, à không, vợ yêu à, em như vậy làm anh nhớ đến ngày cưới của chúng ta hai năm trước quá.
Lúc đó em cũng e thẹn như vậy, em biết không, lúc đó anh đã ngứa ngáy lắm đấy."
Cao Hinh trừng mắt nhìn ông chồng đang "hiện nguyên hình" bên cạnh, huých nhẹ anh.
"Anh có thôi đi không? Giữ tiết một chút, thật là!"
"Vợ yêu à, hay là anh cũng làm cho em một lễ kỉ niệm ngày cưới nữa nhé!" Trương Nhân vuốt vuốt cằm, hãnh diện nhìn về phía đôi uyên ương vẫn còn hôn nhau đắm đuối ở kia.
"Anh mà ra tay, tuyệt đối sẽ không thua kém lão Lục đâu!"
"Aiya!"
Trương Nhân ôm tai trái đã đỏ ửng, kêu thảm thiết.
"Nhiều chuyện vừa thôi."
Thẩm Ninh bị anh hôn đến ngộp thở, nhanh chóng đẩy anh ra.
Tên này, trước mặt bao nhiêu người mà dám làm càn như vậy, cô cũng biết xấu hổ được không hả.
Lục Bác Dịch cũng không làm khó cô, tay vẫn ôm chặt lấy eo nhỏ của Thẩm Ninh.
Như thể chỉ cần anh khẽ buông tay là cô sẽ vụt mất vậy.
"Ninh Ninh, anh yêu em!"
"A Dịch, em cũng yêu anh."
[Em là một cô gái điên dại còn anh cũng đang dần phát điên theo em đây]
[Vì tất cả những thứ trên người anh, đều yêu những gì em sở hữu.]
[Anh say đắm những đường cong và đường nét trên người em]
[Và tất cả những khuyết điểm của em mà đối với anh chúng thật hoàn hảo nữa.]
[Hãy trao cho anh tất cả những gì em có nhé]
[Và anh cũng sẽ trao cho em tất cả.]
[Em chính là đích đến cuối cùng cũng như là người bắt đầu cho tình yêu của anh]
[Chỉ cần có em thì ngay cả khi thua cuộc anh cũng cảm thấy mình như người chiến thắng.]
[Vì anh đã trao cho em hết tất cả những gì anh có]
[Và em cũng hãy đem đến cho anh những điều tuyệt vời nơi em nhé.]
Cuộc đời anh may mắn nhất là gặp được em.
Hạnh phúc nhất là lúc được nắm tay em, ôm em vào lòng.
Anh yêu em - là câu nói hay nhất mà anh từng nghe, cũng là lời thổ lộ chân thành nhất của anh.
Ninh Ninh, hãy cùng anh già đi, để anh được bên cạnh em suốt đời, em nhé!
...-The end-....