Chú Lục! Chú Làm Tôi Đau Đấy!


Ba tháng sau là sinh nhật của Hạ Hạ và A Thành, chính vì sinh đôi nên được tổ chức cùng một ngày, bữa tiệc vô cùng hoành tráng, người ra kẻ vào, kéo dài đến hơn mười giờ đêm mới chịu dừng lại.
Trên chiếc bàn tròn giữa căn phòng, mấy người đàn ông nằm nhoài ra ghế, ánh đèn neon được bật sáng, ai nấy đều phong độ ngời ngời.
Đám người Lục Bác Dịch lâu lắm mới có dịp tụ tập, chẳng ai muốn về phòng ngủ nữa.
"Họ Tạ, cậu được không thế? Cả cái đám này, mỗi cậu là cẩu độc thân đấy.

Già mót đít rồi!" Trương Nhân rót thêm cho cậu ta một ly rượu, nhìn cái mặt ngà ngà say kia mà châm trọc, tên này đang bị phạt thế mà chưa gì đã say mèm rồi.
"Hừ, cẩu độc thân thì sao chứ? Còn tốt hơn mấy cậu, tay ôm vợ tay ôm con, phiền chết được." Tạ Cảnh Du tu hết ly rượu, ngửa cổ ra sau, hai tay vác lên thành ghế, bộ dáng biếng nhác.
Khóe miệng Trương Nhân giật giật, hậm hừ nhìn cậu ta.
"Xùy, không ăn được nho nói nho còn xanh!"
Tạ Cảnh Du nhếch môi, chĩa họng súng sang phía Lục Quân.
"Này, vợ chồng cậu dạo này tốt chứ?"
Lục Quân đột nhiên bị chỉ điểm, ngồi bật dậy, nghe đến đây liền trở nên háo hức.
"Tất nhiên rồi, cô ấy rất nghe lời tôi.

Chỉ cần cô ấy dám cãi lại, tôi nhất định sẽ vác cô ấy lên giường giáo huấn."
Cả đám người nghe xong lập tức vỗ đùi đen đét, cười nghiêng ngả.
"Ồ! Thế cái danh xưng "đội vợ lên đầu" nào đó chắc là sai sự thật rồi nhỉ?" Trương Nhân hai tay đặt sau gáy, bày ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu ta.
Lục Quân cứng họng, tròn xoe mắt.
Đội vợ lên đầu? Ai đặt cho anh cái danh xưng thối thế?
Tạ Cảnh Du lại quét qua đám người một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Trương Nhân, nửa đùa nửa thật.
"Còn cậu, nghe nói tình cảm vợ chồng cậu mặn nồng lắm.

Thế cái vết bầm tím ở đầu gối cậu đã khỏi chưa nhỉ?"
Trương Nhân lờ đi, mắt điếc tai ngơ, làm như không nghe thấy.
"Cái gì mà đầu gối bầm tím? Bịa chuyện vớ vẩn vừa thôi."
Tạ Cảnh Du cười sảng khoái, vươn chân đá vào hai cái đầu gối thẳng tắp của Trương Nhân khiến cậu ta co người lại, miệng kêu oai oái.
"Còn nói không phải? Rõ ràng là bị quỳ đến nghiện luôn rồi." Tạ Cảnh Du đắc ý khoanh tay trước ngực.
Chê cậu là cẩu độc thân? Thế còn đỡ hơn là mấy cái trò bạo lực gia đình đó.
"Chuyện đó có gì để nói chứ? Xấu hổ lắm biết chưa hả?"
Trương Nhân trừng mắt đe dọa, lại nhìn sang ai đó nãy giờ ngồi im một góc.
"Lão Lục, cậu thế nào? Mấy tháng không gặp, vẫn ổn chứ?"
Bàn về bị vợ hành, có lẽ thảm nhất là lão Lục.

Thẩm Ninh ấy à, giỏi võ mồm, tính tình nóng nảy, cả người cứ như cái thùng xăng vậy, chỉ cần châm lửa là bùng cháy.

Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, cái tính khí đó của Thẩm Ninh họ đều được thỉnh giáo hết rồi.
Lục Bác Dịch ngả người ra sau, giọng nói đều đều, nghe không ra là đang vui hay đang giận.
"Ninh Ninh ấy à, cô ấy từ sau khi có con tính tình hiền dịu, dạo này còn đang tu tâm dưỡng tính.

Cô ấy không còn mắng chửi tôi nữa, chỉ xé quần áo của tôi thôi."
Cả đám ngay lập tức bị chọc cho cười chảy nước mắt.
Đám phụ nữ bên kia cũng vô cùng rôm rả.

Thẩm Ninh sau khi dỗ Hạ Hạ và A Thành đi ngủ liền tụ tập vào một phòng riêng cùng với Cao Hinh và Trình Giai Giai, tổ chức một bữa tiệc "Ngủ".
Mọi người nhanh chóng đã có mặt đầy đủ.

Ai nấy đều diện váy bó sát, để lộ thân hình quyến rũ.
Thẩm Ninh mặc một chiếc váy dây màu đỏ rượu, tóc vấn cao sau gáy, chỉ để chừa hai sợi tóc mai ôm trọn lấy gương mặt trái xoan trắng nõn.
"Uầy, Thẩm tử, ghen tị thật." Cao Hinh đến gần Thẩm Ninh, chọc chọc đầu ngón tay vào chiếc eo con kiến của cô.

"Cậu có hai đứa con rồi đấy, sao cái eo vẫn không có tí mỡ thừa nào thế?"
Trình Giai Giai cũng tiến lên, phụ họa.

"Sao có mỡ thừa được chứ? Anh Dịch rất biết chăm vợ, ngày nào cũng có chuyên gia dinh dưỡng giám sát, có thể béo được sao?"
"Chậc chậc, chẳng trách trông cậu vẫn ngon thế này."
Thẩm Ninh được khen đến phổng cả mũi, cũng không chịu thua, khẽ nghiêng người về phía Cao Hinh, chỉ xuống nơi nào đó.
"Ể, Hinh Hinh? Chỗ này của cậu hình như lại lớn hơn rồi nhỉ?"
Cao Hinh đập lên mu bàn tay cô.

"Bỏ cái móng heo của cậu ra.

Hỏng hết hàng bây giờ."
Nửa tiếng sau, trên bàn đã xuất hiện vài chai rượu rỗng.
Cạch...
Đám đàn ông đen mặt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thẩm Ninh, Cao Hinh, Trình Giai Giai ai nấy mặt mày đỏ ửng, dựa vào vai nhau nằm bò trên ghế, bất tỉnh nhân sự.
"Ể, lão Lục đứng đây làm gì thế? Không vào à?" Tạ Cảnh Du loạng choạng bám vào tường, định len qua đám người Lục Bác Dịch đứng chắn trước cửa mà xông vào.
Ba người đàn ông mặt như vắt ra mực, đẩy cậu ta ra xa, cùng đồng thanh mà quát.
"Cậu đi nhầm phòng rồi."
Không ai đợi ai, mỗi người một tay thu dọn "bãi chiến trường", ai về phòng nấy.
"Lục Bác Dịch? Không được, anh lại không cho em uống rượu đấy hả?"
"Không phải không cho em uống." Cúi xuống nhìn cô, giọng nói khàn đục.

"Chỉ là bộ dáng lúc em say, trông rất hư!"
.........
Ánh đèn flash không ngừng vang lên tiếng kêu tách tách.

Cô gái đi đôi bốt cao cổ màu đen, giẫm lên chiếc hộp màu trắng, gương mặt lạnh lùng nhìn vào ống kính.

Mái tóc ngắn cá tính như gỗ mun che đi một bên mặt, đôi mắt trang điểm màu khói càng tăng thêm vẻ ma mị, cuốn hút.
"Ok! Hôm nay đến đây thôi." Nhiếp ảnh gia dựng ngón cái, gật gù tán thưởng.
Đám người xung quang đang im lặng liền trở nên ồn ào.
"Không hổ là đệ nhất mỹ nữ Triết Giang, chỉ đứng im mà cũng có thể thần thái đến vậy."
"Triết Giang? Không phải chứ, Lục Cửu Hạ là người Hoa Hạ mà?"
"Vậy sao?"
Lục Cửu Hạ cảm ơn nhiếp ảnh gia xong rồi đi về phía trợ lý nhận lấy ly nước, mỉm cười dịu dàng.
"Cảm ơn chị nhé, lát nữa em sẽ lái xe về trước."
Người trợ lý không đồng tình, giữ tay cô lại.

"Em lại đi đâu vậy? Nhận hợp đồng ở thời điểm nhạy cảm thế này đã nguy hiểm lắm rồi, đừng chạy lung tung nữa."
Lục Cửu Hạ cong môi, phất tay rồi đi mất.

"Có gì nguy hiểm chứ? Em chỉ đi gặp bạn trai thôi mà?"
Lục Cửu Hạ mấy ngày nay bị dính vào scandal cặp kè với đại gia khét tiếng một vùng, giữa lúc sự nghiệp đang như diều gặp gió thế này quả thật khá "nhạy cảm ".
Nhưng tiểu tổ tông nào đó lại không nghe khuyên nhủ, có biết sợ là gì đâu?
.........
"A Thành, lão Lục đâu?" Tạ Cảnh Du hớt hải chạy vào phòng Giám đốc, còn không kịp gõ cửa.
Lục Gia Thành xoay người lại, đút tay vào túi quần, gương mặt không biểu cảm đáp lại.
"Ba và mẹ con đang ở Zurich, có thể vài ngày nữa mới về.

Có chuyện gì sao ạ?"
Tạ Cảnh Du như bị dội nước lạnh, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Fuck? Hai cái người này, già rồi còn suốt ngày ôm nhau đi chơi, tưởng mình là vợ chồng son chắc?"
Tạ Cảnh Du lại giận dữ rời đi.

Lục Gia Thành thở dài, rút điện thoại gọi một cuộc, lát sau đã có người nhấc máy.
"Anh Hai?" Lục Cửu Hạ vừa thay quần áo xong, bật loa ngoài, còn đang bận tẩy trang.
"Hạ Hạ, về nhà đi!"
"Không được, em sống ở đây rất tốt.

Anh không cần lo lắng đâu."
"Hạ Hạ ngốc, báo chí đang công kích em." Lục Gia Thành thở dài, ở lại không tốt hay sao mà phải một mực đến đó?
"Anh mắng câu "Hạ Hạ ngốc" riết thành nghiện luôn rồi à?" Lau khô tay, cầm máy lên.

"Em ổn mà.

Xảy ra chuyện nhất định sẽ gọi cho anh đầu tiên."
Lục Cửu Hạ nhanh tay tắt máy, đeo mắt kính rồi xách túi rời đi, chuẩn bị gặp "Kim chủ".
.........
Trong căn phòng khách rộng lớn, người đàn ông ngoài bảy mươi tay đặt lên gậy trúc, phì phò điếu xì gà, cố giữ trạng thái bình tĩnh hết mức có thể.
"Con đừng cố chấp nữa.

Ngày mai ta sẽ đặt một vé máy bay cho con, tránh bên truyền thông tìm đến gây rắc rối."
"Kim chủ" đứng ngay thẳng đối diện với ông cụ, giọng điệu cứng rắn.
"Con không quan tâm mấy lời bêu xấu của họ, cây ngay không sợ chết đứng.

Vả lại, con có bạn gái ở đây rồi, không thể đi đâu hết."
Ông cụ nghe đến đây, biểu cảm do dự.

Chỉ cần không phải cái cô ảnh hậu đệ nhất Triết Giang gì gì đó là được.
"Nói xem, cô gái đó tên gì?"
"Bạn gái con là Hạ Hạ.

Lục Cửu Hạ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui