Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Ngồi trong Hoàn Bội Uyển, gió thổi qua, luôn có một ít cánh hoa nhẹ nhàng bay trước cửa sổ, Tô Vãn như một cô nương trong trắng giang hai tay đón lấy cánh hoa, cười ra tiếng ‘khanh khách’.

Nhị phu nhân nhìn thấy, ánh mắt đầy vui mừng, nàng lặng lẽ ngắm nhìn bức tranh trời đất tạo nên này một hồi lâu, nhìn Tướng quân phủ xảy ra liên tiếp những việc lớn. Nàng nhìn nử tử trước mặt, tuyệt đối không thể tiếp cận, khi thấy nàng ấy nở nụ cười đơn giản mà trong sáng, trái tim lại có chỗ mềm mại.

“Nhị nương, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, người đừng lo lắng gì nữa.” Tô Vãn quay đầu, cười tươi như hoa, vô cùng đơn giản, tiếng cười giòn giã, giọng nói như ngọc bội leng keng va vào nhau.

Nhị phu nhân sợ run một giây, rồi gật đầu: "Chỉ cần tướng quân không có ý gì, Nhị nương nguyện ý sẽ nhận Vãn Vãn làm nữ nhi, chỉ sợ là không thể đến giúp Vãn Vãn cái gì."

"Nhị nương, ngươi cảm thấy Vãn Vãn cần ngươi giúp cái gì? Vãn Vãn muốn gì đều có thể lấy được, ta chỉ muốn một mẫu thân, chỉ thế thôi." Một câu vô cùng đơn giản, từ miệng Tô Vãn nói ra lại có cảm giác rất dễ nghe.

Nhị phu nhân nở nụ cười không màng danh lợi. . . . .

Đi ra khỏi Hoàn Bội Uyển, nàng lẳng lặng đi trên con đường lót đá, lúc qua chỗ hạ nhân ở thì nghe được tiếng đánh chửi, tò mò nên ngừng chân.

Tứ hợp viện, trong vườn, một nữ tử có sắc mặt trắng bệch quỳ rạp trên mặt đất, trong tay gắt gao cầm một cái bánh mì cứng ngắc, ở trong vườn,tỳ nữ, gia đinh từng bị nàng khi dễ đều tay đấm chân đá với nàng. Trong mắt đều lộ rõ sự chán ghét. . . . . .

Lúc nàng còn là nha hoàn thượng đẳng, vinh quang cỡ nào.

Bây giờ còn không bằng một kẻ ăn mày.


Tô Vãn lẳng lặng nhìn, nàng thật sự không ngờ Đại phu nhân xử sự âm ngoan tới trình độ này, đem Nghênh Xuân đánh cho tàn phế , còn giữ ở lại trong vương phủ để người khi dễ.

Nhịn không được líu lưỡi, nàng hại nàng ta thành như vậy, nàng ta sẽ đối đãi với nàng ra sao? Làm hại con gái của nàng ta bị đuổi tới ở nông thôn, hại nàng ta mất đi thân phận chủ mẫu, ngay cả nữ nhân kia cũng đang bị liên lụy.

Nhẹ nhăn mày, Đại phu nhân sẽ không từ bỏ ý đồ rồi! Nghênh Xuân, kết cục của ngươi quả nhiên là để nhắc nhở Tô Vãn nàng, nếu không nàng thực sự bỏ qua cho nữ nhân có tâm địa độc ác kia.

Chậm rãi ngồi xổm người xuống, giật lấy bánh mỳ trong tay Nghênh Xuân, tròng mắt lấp lánh như ánh sao nhẹ dịch chuyển: "Nghênh Xuân?"

Nghên Xuân nghe được giọng nói của Tô Vãn, sợ hãi lui ra phía sau một bước thật dài, ôm lấy thân thể, sợ hãi nhìn nàng, đầu lắc như băm tỏi, "Đừng, tứ tiểu thư, đừng mà. . . . . . ta thật sự rất an phận. . . . . ."

Tô Vãn lại nhíu mày trong phút chốc, một thỏi bạc bay đến trước mặt nàng, "Dọn dẹp một chút, chuẩn bị trở về nhà mẹ đẻ đi. Chỗ nhị phu nhân ta sẽ nói giùm."

Nghênh Xuân nghe vậy, mắt hiện lên vui sướng, nhìn Tô Vãn trước mặt, nước mắt tràn ngập, lúc ấy nếu nàng đi theo tứ tiểu thư thì sẽ có kết cục hôm nay sao? Cánh cửa hậu viện sâu như biển, mặc dù nàng có cơ hội ra ngoài, cũng phế đi nửa cái chân. . . . . .

Tô Vãn không muốn nhìn nữa, nàng không nghĩ bị hình ảnh dư thừa này quấy rầy ý nghĩ của nàng, nàng không sai! Là Nghênh Xuân tính kế nàng trước, rơi vào kết cục như thế, cũng chỉ là báo ứng!

Mọi người sẽ vì chuyện mình làm sai mà trả giá. Nàng Tô Vãn đã ở đây, Tô Vãn nàng sẽ đòi lại tất cả. Nàng tuyệt đối không tin số mệnh!

. . . . . . Dải phân cách. . . . . .

Nửa đêm, quạ đen bay trên trời, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Một bóng đen xẹt qua, chân chạm nhẹ ngói lưu ly, dừng lại thì đả pử phía trên tường vây của Thiên Lao, một đôi con ngươi khôn khéo cẩn thận đánh giá trong đêm đen.

SHIT! Cha đùa bỡn nàng sao? Tự nhiên lại cho thêm nhiều thị vệ như vậy, hơn nữa không phải là quân dưới tay hắn, chẳng lẽ có đường rẽ gì xuất hiện, phụ thân cũng chưa kịp đến thông báo.

Không được!

Nàng không có thời gian, về sau trở thành Vương Phi, cơ hội làm sự tình này càng ít, dù nàng sắp rời đi, phụ thân vẫn phải giúp đỡ nàng.

Lấy một viên thuốc từ bên hông ra, ném trên mặt đất, một làn khói mỏng nổi lên bốn phía. . . . . .

phịch phịch. . . . . .

Thị vệ đều ngã xuống.


Lấy ra bản đồ phụ thân cho, từ cửa chính đi vào, cũng chỉ có một phòng giam cuối cùng. Thả người nhảy xuống tường, kéo một thị vệ đến sau rừng cây, đổi y phục của hắn, lấy rượu ngon mà sáng sớm phụ thân chuẩn bị ở dưới tường vây. Lúc này mới nghênh ngang tiêu sái tiến vào trong thiên lao.

"Bạn hữu, đêm xuân này thật lạnh, đến đến, đây chính là bảo bối của ta, tuyệt đối thơm ngon." Tô Vãn học cách nói năng của nam nhân, đi đến trước cửa Thiên Lao, cười tủm tỉm.

Vài ngục tốt nhìn nhìn nàng, lúc nhìn thất rượu ngon, hai mắt sang lấp lánh, "A, rượu của huynh đệ nhà ngươi chính là rượu ngon, ngươi thật sự dâng cho chúng ta?"

"Ca không cần khách khí, lấy ra là để cho các ngươi uống, ta còn có một thứ tốt nữa." Khi nói chuyện, lấy ra một bọc giấy dầu bọc cái gì đó, "Đây, đây tuyệt đối làm từ thịt bò tốt nhất, không ngon thì tiểu đệ sẽ chém đầu để ca làm cầu đá. . . . . ."

"Ha ha. . . . . . Tiểu tử, ngươi đúng là biết ăn nói, đến, để ca nếm thử nào." Ba ngục tốt hưng phấn cầm thịt bò ăn, vừa đến miệng đã hưng phấn kêu to.

Quả nhiên là mỹ vị nhân gian.

Không ngon mới lạ.

Không ngon mà lừa chó được à. Đây chính là thịt bò tốt nhất mà Tô Vãn nàng chọn mua ở kinh thành, tự tay chế biến, cổ đại này không có đâu, có người muốn kiểm tra cũng kiểm tra không ra.

Ba người cai ngục có rượu ngon, đồ ăn ngon, không đến ba phút đồng hồ thì gục người.

Tô Vãn tiêu sái đến phòng giam thủ lĩnh loạn tặc ở Thiên Lao, gõ cánh cửa, "Tiểu tử, ngươi khỏe không?"

Thủ lĩnh loạn tặc có vẻ mặt râu quai nón, xấu muốn chết, nếu không nhìn thấy hắn có tư chất lãnh đạo, võ nghệ cũng không sai, Tô Vãn nàng mới không mạo hiểm.

Thủ lĩnh cười nhạt, nghiêng đầu sang chỗ khác, "Ta không thích những kẻ ghê tởm người Trung Nguyên các ngươi."


Ta nhổ vào! Đây là kỳ thị sao? Được! Tiếp tục kỳ thị đi, sẽ có một ngày đem ngươi dẫm nát dưới chân, hô to: tứ tiểu thư vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế. . . . . .

Không tiếp tục vô nghĩa, lập tức mở cửa lao, một phen túm lấy tay hắn, dùng phương pháp điểm huyện mà nàng học được, ngăn nội lực, đỡ việc hắn ra tay phản kháng.

"Ngươi muốn đem ta đi đâu?" Thủ lĩnh nhìn gần khuôn mặt của Tô Vãn, lúc này mới phát hiện thì ra là một nữ nhân, có chút chán ghét muốn rút tay về.

Tô Vãn lại tao nhã cười: "Muốn sống thì tốt nhất ngoan ngoãn cho ta."

"Ngươi. . . . . ."

"Câm miệng!"

Từ cổng Thiên Lao chạy thoát ra ngoài, chính là sông đào bảo vệ thành, Tô Vãn lôi kéo tay người thủ lĩnh lập tức nhảy lên thuyền đã chuẩn bị từ sáng sớm, chuồn mất.

Đứng ở xa xa, mặc trường bào màu tím, khóa môi cong cong, tươi cười như ánh mặt trời ngày xuân ấm áp, nam tử bên cạnh hắn khom người hỏi: "Gia, có đuổi theo không?"

"Không đuổi theo, việc hôm nay, sáng mai bổn vương sẽ với giải thích Hoàng thượng." Việt Băng Li ưu nhã ra động tác ngăn lại, ánh mắt lấp lánh, không người nhìn thấy.

Tả Lai không hiểu gia nhà hắn đang ngĩ gì, Vương Phi tương lai giả làm phế vật, nhưng lại can đảm đi cướp Thiên Lao, hắn thế nhưng coi như không thấy.ị như thế nào nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận