Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Edit: anh Dờ

Sáng sớm nay Quý Hoài không cùng Giang Tử Mặc tới công ty mà ngủ thẳng tới gần trưa mới dậy. Đêm qua tới gần sáng chú Mặc mới tha cho cậu, khiến cho sáng nay Giang Tử Mặc rời giường rồi mà Quý Hoài vẫn chưa nhấc nổi người.

Cậu ở nhà ăn một bữa cơm trưa đơn giản, cậu nghĩ nếu mình ở nhà thì thôi không cần gọi cô Thúy tới làm cơm. Cậu tự ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, chú Mặc không thích nhà có người lạ nên cô Thúy chỉ tới dọn dẹp vệ sinh và làm cơm xong rồi về. Bây giờ Quý Hoài đã học được cách làm mấy món ăn, nếu đơn giản thì không cần gọi cô Thúy tới nữa.

Trong gara còn một chiếc xe nữa nên Quý Hoài lái nó ra ngoài, nghỉ hè năm nay cậu đã lấy được bằng lái. Đời trước cậu vốn đã biết lái xe rồi, đời này chỉ là thi lại cho có lệ để lấy bằng thôi.

Cậu vừa mới lái không được bao xa thì gặp một người ở đang ngồi ở đoạn dốc sườn núi.

Quý Hoài hạ kính xe xuống, lẳng lặng nhìn người kia.

Hoa Cẩm Niên thấy Quý Hoài thì cũng sửng sốt, sau đó nhìn nhìn cái xe hỏng của mình, liền mở cửa xe Quý Hoài bước lên.

"Cho anh đi nhờ một đoạn, xe anh hỏng rồi." Hoa Cẩm Niên nói.

"Đi đâu?"

"Xuống núi rồi thả anh ở đâu cũng được."

Quý Hoài không hỏi nhiều, lái xe đưa Hoa Cẩm Niên xuống núi. Nơi ở của Hoa gia ở giữa một khu rừng núi, nơi này vào 30 năm trước chính là đất sở hữu của Giang gia, giá nhà đất lúc ấy rất rẻ, chính phủ lại không có ý định khai phá nên Giang Bân đã cho xây liền luôn mấy tòa biệt thự.

Mấy năm gần đây Kim Thành dần mở rộng nhiều khu vực mới, việc kinh doanh buôn bán phát triển mạnh mẽ, hiện giờ đã trở thành một thành phố phồn hoa. Năm đó, sau khi vợ chồng Giang Bân qua đời thì Hoa gia đã tiếp nhận mảnh đất này, lúc bấy giờ chính phủ muốn khai phá cũng đã muộn, cả khu biệt thự giữa núi rừng không có người nào khác.

Dưới chân núi là các khu nhà ở và business park, nghiễm nhiên vây quanh cả ngọn núi ấy.

Sau khi lên xe Hoa Cẩm Niên cứ luôn mặt ủ mày chau, Quý Hoài liếc mắt là biết ngay Hoa Cẩm Niên vừa cãi nhau với ai đó. Lúc dừng đèn đỏ, Quý Hoài mở radio lên, chọn một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng, sau đó sắc mặt Hoa Cẩm Niên dần trở nên thoải mái hơn.

"Cậu cũng thích nghe bài này à?" Hoa Cẩm Niên nghiêng đầu hỏi.

Quý Hoài gật gật đầu, "Ừm."

Hoa Cẩm Niên rất bất ngờ, nhìn Quý Hoài một lúc lâu mới thu lại ánh mắt, mở miệng hỏi: "Ông nội bệnh nặng như vậy mà cậu không tính đến thăm sao? Huống hồ cậu ở ngay gần đấy." Tuy nói là vậy nhưng Hoa Cẩm Niên không hề có ý tứ trách móc.

Quý Hoài kinh ngạc, Hoa Chính Diệu sắp không xong rồi hả? Nhưng thời gian này ở đời trước Hoa Chính Diệu vẫn còn rất khỏe mạnh, quyền hành của Hoa gia vẫn nằm trên tay Hoa Chính Diệu, cho tới khi chết cậu cũng không nghe thấy tin tức gì bảo rằng thân thể Hoa Chính Diệu không tốt.

"Em không phải người Hoa gia, không có nghĩa vụ ấy."

"Phì..." Hoa Cẩm Niên cười khẽ, châm chọc nói, "Chú ba sao lại có đứa con trai như cậu được nhỉ, đúng là kỳ quái."

"Chuyện kỳ quái của Hoa gia còn ít sao, có nhiều chuyện kỳ quái hơn nữa cũng chẳng lạ."

"Cũng đúng." Hoa Cẩm Niên dường như nhớ tới cái gì, nhíu mày cười lạnh, "Ngay cả em gái họ cũng có thể trở thành em gái ruột cùng cha khác mẹ, còn gì có thể kỳ quái hơn chứ? Trái lại như cậu thì hóa ra mới là bình thường."

Quý Hoài biết Hoa Cẩm Niên rất phản cảm với chuyện của Tề Nguyệt và Hoa Duẫn Hòa, đời trước Hoa Cẩm Niên cũng như thế, anh chưa bao giờ hài lòng với tác phong của Hoa gia, anh cũng không có hứng thú với Hoa thị, về được vài năm lại chạy ra nước ngoài.

Quý Hoài bỗng nhiên có chút buồn vô cớ, đời trước Hoa Cẩm Niên không biết chuyện của Tề Nguyệt và Hoa Duẫn Hòa mà còn không chịu được phải rời Hoa gia, đời này xảy ra chuyện như thế, anh lại càng không muốn ở lại.

Đời này thật sự không còn giống đời trước nữa, dường như mỗi người đều đi vào một ngã rẽ khác. Hoa Chính Diệu bệnh nặng quấn thân, Hoa Duẫn Giang hãm sâu trong lao ngục, Hoa Cẩm Tú sụp đổ tự tôn. Cậu nghĩ nghĩ rồi không nhịn được cong khóe miệng, quan trọng nhất là, quỹ đạo cuộc sống của cậu và Giang Tử Mặc đã đan vào với nhau, chứ không phải là hai đường thẳng song song như đời trước.

"Cậu cười gì đấy? Có gì buồn cười?" Hoa Cẩm Niên khó hiểu hỏi, đột nhiên di động vang lên, anh không hỏi Quý Hoài nữa, quay ra nghe điện thoại, "Hạ Dật?"

Quý Hoài ngẩn người, sau đó sắc mặt trầm hẳn xuống.

Đầu bên kia nói vài câu gì đó, Hoa Cẩm Niên không kiên nhẫn, "Kệ ông có đem Hoa Cẩm Tú đi cùng hay không, tôi không quan tâm, bây giờ tôi không có tâm trạng. Hả? Còn chuyện gì được nữa, về bên này cãi nhau một trận, lúc về được nửa đường thì xe chết con mẹ nó máy, đang ngồi bên đường vật vã như thằng ăn xin thì có xe đi qua, ấy ấy Quý Hoài nhìn đường đi chứ..."

Hoa Cẩm Niên nghe điện thoại, thấy Quý Hoài lái xe suýt nữa thì đánh lái vào đuôi xe phía trước thì vội vàng nhắc nhở. Quý Hoài giảm tốc độ, thầm thở phào trong lòng.

"Không sao, không bị đụng điếc gì cả, Quý Hoài? Ông hỏi Quý Hoài nào á?" Hoa Cẩm Niên tiếp tục nghe điện thoại, nói với đầu kia, "Chú ba tôi chỉ có một đứa con, ừ đúng, đứa nhỏ này còn chẳng chịu nhận chú ba làm cha, chậc..."

Đời trước Hoa Cẩm Niên và Hạ Dật là bạn tốt, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn. Người đầu tiên và duy nhất trong Hoa gia đối xử tốt với Quý Hoài chính là Hoa Cẩm Niên, do đó cậu thật tình coi Hoa Cẩm Niên như anh trai, cũng xem Hạ Dật như bạn tốt. Cậu có tình cảm với Hạ Dật cũng là điều dễ hiểu. Nhưng giờ ngẫm lại thấy thật ngu ngốc, Hạ Dật chỉ tỏ ra tốt bụng một chút thôi mà Quý Hoài cũng trân quý đặt ở trong lòng. Cuối cùng tình cảm biến chất, hủy hoại chính mình mà không hay biết.

"Dẫn nó tới á hả? Dẫn nó tới làm gì? Tôi có phải anh trai nó đâu, ngay cả ông nội nó còn không nhận, đừng nói tôi." Hoa Cẩm Niên nói chuyện với bên kia, đầu kia nói gì đó, Hoa Cẩm Niên mất kiên nhẫn ngắt lời, "Được rồi, tý nữa tôi tới."

Hoa Cẩm Niên cúp máy, cầm di động trong tay nghịch, Quý Hoài nhìn ven đường, "Anh muốn xuống chỗ nào?"

"Không xuống nữa, cậu đưa anh tới một chỗ này đi."

Quý Hoài không đồng ý, ngừng xe ở ven đường, "Xuống xe đi, em không hơi đâu mà đưa anh tới đó."

Hoa Cẩm Niên bất động, hỏi ngược lại: "Vậy cậu muốn đi đâu? Anh nhớ đây là xe của chú Mặc mà? Người khác nói anh còn không tin, hôm nay được tận mắt thấy."

"Thì sao?" Quý Hoài không vui nhíu mày.

"Thì anh vẫn không tin chứ sao." Hoa Cẩm Niên nắm di động trong tay không nghịch nữa, giọng điệu đột nhiên đanh lại, "Anh không quan tâm cậu với chú Mặc có quan hệ gì đâu, so với ông bô nhà này thì hai người còn phải gọi bằng cụ."

Quý Hoài nghe ra được, Hoa Cẩm Niên căm thù chuyện của Hoa Duẫn Hòa và Tề Nguyệt tới tận xương tủy, coi đây là một sự sỉ nhục. Xem ra hôm nay tâm trạng Hoa Cẩm Niên không tốt là vì quay về cãi nhau với Hoa Duẫn Hòa một trận. Nếu anh không vui thì sẽ thể hiện hết lên mặt, Hoa Cẩm Niên là người dễ đọc vị nhất Hoa gia.

Quý Hoài thở dài hỏi: "Anh định đi đâu?"

Quý Hoài đưa Hoa Cẩm Niên tới tận cửa, Hoa Cẩm Niên nói cảm ơn sau đó mới xuống xe, "Vào chơi cùng không?"

"Không." Quý Hoài từ chối.

Hoa Cẩm Niên vừa xuống thì thấy Hạ Dật đứng chờ, "Sao ông lại ra đây?"

"Nghĩ ông sắp đến nên ra đón." Hạ Dật cười, ánh mắt lại nhìn Quý Hoài, "Quý Hoài, vào chơi cùng đi."

Quý Hoài không hề liếc mắt nhìn Hạ Dật, cậu kéo cửa kính xe lên, chào hỏi cũng không buồn chào, chuẩn bị khởi động xe lái đi. Bỗng nhiên khóe mắt cậu nhìn thấy bóng dáng Tạ Chi ở trong quán, cậu ngẩn người, nghĩ là mình nhìn lầm.

"Em là em trai của Cẩm Niên thì đương nhiên cũng là em trai anh, toàn đám bạn bè thân quen thôi mà, mọi người xấp xỉ tuổi nhau không có gì khó xử cả đâu."

Hoa Cẩm Niên đứng một bên cười mỉa: "Này, đừng có mà nhận vơ, nhận em trai dễ dàng thế à? Đến cả tôi đây người ta cũng không nhận đâu, ông thì là cái đinh gì mà nó phải nhận."

Hạ Dật bất đắc dĩ cười nói: "Lúc trước bà trẻ có nói, ở bên ngoài phải quan tâm chăm sóc cho Quý Hoài, tôi nghĩ Quý Hoài nhỏ tuổi hơn nên coi em ấy như em trai. Cho dù không quen biết ông thì tôi vẫn coi em ấy như em trai thôi."

Hoa Cẩm Niên nói: "Ông thật là biết chiếm hời."

Hạ Dật cười, quay đầu nhìn Quý Hoài.

Quý Hoài do dự một lúc rồi xuống xe, Hạ Dật cười vui vẻ, "Quý Hoài có thể tham gia thì anh vui lắm."

Quý Hoài lướt qua người anh ta đi vào, mặt lạnh lùng không hề để ý tới Hạ Dật.

Hoa Cẩm Niên nhìn ra một chút, cụng vào bả vai Hạ Dật, "Đắc tội nó rồi phải không? Chứ sao thái độ của nó với ông lại kém như thế được?"

Hạ Dật hỏi lại: "Thế thái độ của em ấy với ông tốt lắm à?"

"Đương nhiên, dù sao thì tôi cũng là..."Hoa Cẩm Niên nói một chút thì ngừng lại.

Trước kia anh thích nhất là chú ba, chú ba là người thông minh tài trí nhất Hoa gia, là người mà cả Hoa gia không ai có thể bắt ép chú ấy. Từ nhỏ Hoa Cẩm Niên đã không có cảm tình với bố mình, trái lại luôn ngưỡng mộ Hoa Duẫn Quan.

Hoa Duẫn Quan khinh thường tài sản của Hoa gia, đi theo tiếng gọi của trái tim mà lưu lạc khắp nơi để tìm người con gái mình yêu, Hoa Cẩm Niên cũng rất ngưỡng mộ chuyện này. Trong Hoa gia thì chỉ có Hoa Duẫn Quan là tấm gương mà Hoa Cẩm Niên hướng tới.

Cho nên đối với đứa con trai của chú ba, Hoa Cẩm Niên thấy rất có thiện cảm. Cho dù Quý Hoài không giống như chú ba, anh vẫn sẽ đối xử với Quý Hoài như em trai ruột thịt.

- ------------

Bù chương cái gì, anh Dờ quyết định đi chơi =))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui