Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút



Edit: anh Dờ

Chìa khóa nhà đã về tới tay, Quý Hoài lập tức gia nhập vào hàng ngũ đóng gói hành lý chuẩn bị lên thủ đô học. Cậu nghĩ, phải học những bốn năm, tốt nghiệp xong có khi sẽ ở lại thủ đô luôn nên có thứ gì là cậu nhét hết vào hành lý mang đi.

Quý Hoài nhìn mấy vali to đùng nhét đầy đồ đạc, cân nhắc nói: "Chúng ta có thể ký gửi trước qua đó, tới bên kia thì mời một người giúp việc, à đúng rồi, nhà có lớn không anh, mấy đồ đạc này đem theo có chỗ để không?"

"Em muốn đặt bao nhiêu thứ cũng được, mời giúp việc rồi, nhà cũng đã dọn dẹp, cứ đến là ở được ngay."

"Ồ, dạ." Quý Hoài cười cười gật đầu.

Giang Tử Mặc kéo vạt áo cậu để cậu ngã vào trong lòng mình, hắn ôm Quý Hoài lăn ở trên giường một vòng, Quý Hoài cười khúc khích, tóc mái hất lên trên lộ ra trán.

Giang Tử Mặc vươn tay vuốt tóc cậu, nói: "Hôm nay là sinh nhật tôi, em chuẩn bị quà gì rồi?"

"À." Quý Hoài trốn tránh ánh mắt, ấp úng nói: "Tiền em tiêu đều là do anh cho, sao anh lại muốn em mua quà chứ?"

Giang Tử Mặc cố ý trầm mặt xuống: "Vậy là không mua?"

"...Mua rồi." Quý Hoài thở dài một hơi, "Tối nay tặng anh."

"Tôi chờ." Giang Tử Mặc cười cúi đầu xuống hôn cậu, Quý Hoài đang bị hôn quay cuồng trời đất thì bỗng nhiên nhớ tới nồi cháo còn đang đun trên bếp, thế là đẩy Giang Tử Mặc ra nhảy xuống giường.

Giang Tử Mặc thấy Quý Hoài vội vàng hấp tấp chạy ra khỏi phòng thì nằm ra giường mà cười. Hắn sờ lên môi, cảm giác mềm mại từ đôi môi của Quý Hoài vẫn còn đó, ngọt ngọt như miệng cả ngày ăn kẹo vậy.

Từ lúc Quý Hoài nói muốn thi vào Kinh Đại hắn đã có ý định chuyển lên thủ đô ở. Mấy năm nay hắn vẫn ở Kim Thành là vì không muốn Hoa gia sống thoải mái, vả lại một mình hắn cũng không có nơi nào để đi.

Nhưng bây giờ thì khác, có bà xã rồi, đương nhiên bà xã đi đâu phải chạy theo tới đó, huống hồ hắn không yên tâm khi để Tiểu Hoài ở bên ngoài một mình. Bên ngoài toàn sài lang hổ báo, hắn phải đi theo để trông coi, thường xuyên tuyên bố chủ quyền, quản lý cậu thật chặt thì mới yên tâm.

Giang Tử Mặc ngồi dậy vươn vai.

Nếu hắn đã quyết định đi cùng Quý Hoài thì cũng đã đến lúc xử lý những người nên xử lý rồi.

Giữa trưa cô Thúy đến làm mấy món ăn, Quý Hoài cơm nước xong thì bắt đầu rầu rĩ. Cậu không có việc gì làm nên đành lấy cây lau nhà ra chà chà lau lau một lượt, sau đó định đi giặt quần áo thì phát hiện ra cô Thúy đã giặt rồi. Cậu lượn đi lượn lại trong phòng khách tìm việc làm cho đỡ rảnh rỗi, còn Giang Tử Mặc thì ngồi trên sofa xem TV.

Hai tiếng sau, Quý Hoài không nhịn được nữa nên lấy di động và ví tiền, đi đến trước mặt Giang Tử Mặc.

"Chú Mặc, em muốn đi ra ngoài một lát."

Giang Tử Mặc ngẩng đầu nhìn cậu: "Đi làm gì?"

Quý Hoài ậm ừ mãi cũng chưa nói ra được, cậu thở dài thấp giọng nói: "Em đi một tý thôi rồi về ngay, buổi tối... buổi tối có bất ngờ dành cho anh."

Giang Tử Mặc nở nụ cười, "Bất ngờ?"

"Ừm, bất ngờ." Quý Hoài cúi xuống hôn lên khóe môi Giang Tử Mặc, "Chờ em về."

Sau khi Quý Hoài ra ngoài, Giang Tử Mặc mở đồng hồ ra nhìn định vị, thấy cậu đi tới tiệm bánh quen thuộc kia thì hắn liền giả vờ như như chưa biết gì cả, đợi Quý Hoài về.

Quý Hoài tốn gần ba tiếng để làm xong bánh, sau đó gửi nhờ trong tủ lạnh của thợ làm bánh. Cậu vội vàng trở về nên quên béng không lau đi mấy vệt bột bơ trên người, lúc cậu tới trước mặt Giang Tử Mặc, hắn gần như ngửi thấy mùi bơ thơm ngọt từ Quý Hoài.

Giang Tử Mặc rất muốn cười nhưng cực lực nhịn lại. Bạn nhỏ nhà mình tốn bao nhiêu thời gian mới học được, tốn không ít tâm huyết, hắn phải nhịn lại mới được, đợi tới lúc Quý Hoài tự nói ra thì hắn sẽ thể hiện ra sự kinh ngạc và vui vẻ.

Đến tham dự sinh nhật của Giang Tử Mặc thật sự chỉ có vài người, lúc tới nhà Hạ phu nhân thì thấy Vương Văn Bân đã tới trước.

Vương Văn Bân ngồi trên sofa xem TV, lúc Quý Hoài và Giang Tử Mặc tới thì Vương Văn Bân cũng chỉ hơi ngẩng đầu xem như chào hỏi.

"Anh Lục đâu ạ?" Quý Hoài còn tưởng là cậu và chú Mặc tới muộn nhất rồi, không ngờ Lục Thất vẫn chưa tới.

Vương Văn Bân không lên tiếng, tiếp tục cúi đầu chơi game.

Hạ phu nhân đứng trong phòng bếp lên tiếng chào, Quý Hoài ghé vào nhìn thì thấy Hạ phu nhân đang nấu ăn.

"Hạ phu nhân tự làm?" Quý Hoài thấp giọng hỏi Giang Tử Mặc, cậu nhớ là Hạ Phủ Hiên không thích Hạ phu nhân tự tay làm cơm, lúc này may mà không có Hạ Phủ Hiên ở đây, nếu không để hắn thấy cảnh Hạ phu nhân vào bếp còn bọn họ đứng ngoài chờ ăn, phỏng chừng sẽ nổi cơn thịnh nộ.

Giang Tử Mặc hừ lạnh: "Mỗi lần tôi tới Hạ phu nhân đều tự mình vào bếp, Hạ Phủ Hiên có thể ngăn được sao?"

Quý Hoài bật cười, "Chắc chắn là không ngăn được rồi, chú Hạ chỉ hung dữ với chúng ta thôi, còn với phu nhân thì nào dám hó hé gì."

Quý Hoài ngại để Hạ phu nhân bận rộn một mình nên cũng đi vào hỗ trợ, bị Hạ phu nhân đuổi ra, "Đi ra ngoài đi, nơi này không cần giúp đâu, cháu đi ra xem TV với Tử Mặc hoặc là chơi gì đó cũng được. Viện Viện, dẫn anh ra ngoài chơi."

"Dạ." Viện Viện kéo tay Quý Hoài ra ngoài, Quý Hoài bất đắc dĩ chỉ có thể đi ra.

Viện Viện kéo tay cậu không buông, "Anh ơi anh xem pháo hoa đi này, tối nay chúng ta cùng nhau phóng lên."

Quý Hoài liếc mắt nhìn vài ống pháo hoa trong sân vườn, bên cạnh còn một đống những loại pháo hoa nhỏ khác. Viện Viện phấn khích giới thiệu: "Hôm nay mẹ em bảo người ta đi mua đó, mẹ nói là sinh nhật chú Mặc thì phải náo nhiệt một chút, nhưng mà mẹ không cho em sờ vào." Viện Viện ủ rũ.

"Ăn cơm xong chúng ta sẽ chơi được không?"

"Dạ." Viện Viện vui vẻ đáp.

Quý Hoài kéo bé vào trong nhà ngồi lên sofa. Vương Văn Bân vừa chơi game vừa chửi: "Đệch toàn bọn thiểu năng hay sao ấy? Có biết chơi không vậy? Ngu vãi." Màn hình hiện lên chữ Game Over, Vương Văn Bân đứng lên, bực bội nói: "Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc."

Vương Văn Bân đi ra cửa, dọc theo con đường lát đá đi thẳng ra cổng rồi mới rút thuốc lá ra hút. Dạo này cậu cực kỳ nghiện thuốc lá, cũng dễ nổi nóng, động tý là bực dọc nhưng lại không thể phát ra ngoài.

Vương Văn Bân tựa vào tường, cúi đầu châm lửa, tâm trạng rất xấu, không cao không thấp cực khó chịu.

Chiếc xe từ xa dần tới nơi, Vương Văn Bân đứng thẳng người lên. Đèn pha xe chiếu tới làm chói mắt, Vương Văn Bân nheo mắt nhìn, sau đó thấy Hạ Phủ Hiên bước từ trên xe xuống.

"Hút thuốc à?" Hạ Phủ Hiên hỏi.

"Ừ." Vương Văn Bân gật đầu, lại dựa vào tường. Hạ Phủ Hiên vừa đóng cửa xe vừa hỏi: "Đến đủ cả rồi, chỉ thiếu mỗi tôi sao?"

Vương Văn Bân im lặng một lát, Hạ Phủ Hiên khó hiểu nhìn cậu, cậu mới trả lời: "Đến đủ hết rồi, vào đi."

Nói xong thì dập thuốc rồi theo Hạ Phủ Hiên vào nhà.

Hạ Phủ Hiên vào nhà, Viện Viện đang nằm trong lòng Quý Hoài xem TV, thấy Hạ Phủ Hiên thì lập tức đứng bật dậy, quy củ ngồi xuống sofa.

Hạ Phủ Hiên liếc mắt nhìn Viện Viện không nói gì, hắn lấy một món đồ trong túi ném cho Giang Tử Mặc: "Quà sinh nhật."

"Cái gì?" Giang Tử Mặc bắt lấy, thấy trên tay là một con dao gấp*.

* Minh họa.



Giang Tử Mặc cầm con dao cười nhạo: "Lại tiện tay cầm mấy món đồ trong quân đội ra lừa bịp nhau đấy?"

Hạ Phủ Hiên lạnh giọng: "Nhặt ở ven đường đấy, không cần thì vứt đi."

Giang Tử Mặc cười khẽ, bỏ dao vào trong túi: "Đem về gọt táo cũng được."

Hạ Phủ Hiên về phòng thay quân phục ra, sau đó xuống bếp. Hạ phu nhân chê hắn vướng tay vương chân nên đuổi ra, Hạ Phủ Hiên liền đứng ở cửa phòng bếp không nhúc nhích.

Đồ ăn vừa bưng lên bàn thì chuông cửa vang lên.

"Còn ai đến nữa nhỉ?" Hạ phu nhân khó hiểu, Vương Văn Bân lại ngẩn người ra.

Quý Hoài đi mở cửa, là Lục Thất.

Lục Thất cười ha ha, vừa đi vào vừa nói: "Tôi không tới trễ chứ, có để phần bánh ngọt không đó?"

"Anh Lục Thất, em chưa ăn đâu." Viện Viện cười nói.

"Xem ra tới vừa đúng lúc nhỉ." Lục Thất cười ngồi vào bàn, cầm đũa lên gắp đồ ăn, tất cả mọi người đều không nhúc nhích, bởi vì vết bàn tay đỏ ửng trên má trái của anh rất là bắt mắt, vừa nhìn là biết xảy ra chuyện gì.

"Mọi người đừng nhìn tôi nữa, ăn đi chứ." Lục Thất cười chỉ chỉ đồ ăn.

Giang Tử Mặc đi đầu cầm đũa lên, vừa gắp vừa nói: "Lục Thất, tiền đồ của cậu đâu, còn để bị phụ nữ đánh."

Lục Thất xấu hổ nói: "Tại tôi không kịp đề phòng đó chứ."

Giang Tử Mặc hừ một tiếng, Hạ phu nhân đi lấy thuốc cho anh bôi. Từ lúc Lục Thất đi vào, Vương Văn Bân không lên tiếng, nhưng mà cậu ta giống như đang giận dữ ai đó vậy, sắc mặt xanh mét.

Cơm nước xong, Hạ phu nhân mang bánh ngọt đã chuẩn bị từ trước ra. Bánh ngọt lớn có ba tầng, hoa trang trí phía trên cũng rất tỉ mỉ, Viện Viện vô cùng phấn khích, cứ giục chú Mặc cắt bánh ngọt.

Quý Hoài nhìn nhìn chiếc bánh, cậu cảm thấy chiếc bánh của mình tuy rằng trông không được đẹp cho lắm, mùi vị cũng kém hơn, nhưng quan trọng là cậu rất dụng tâm, cậu làm hình Cừu Vui Vẻ cũng đẹp lắm chứ.

Ăn bánh ngọt xong, Viện Viện đòi đi phóng pháo hoa, Hạ phu nhân đã cho người đi phóng rồi. Pháo hoa vút lên không trung sau đó lấp lánh nổ ra, một chữ "Sinh" hiện lên, tiếp đó "Nhật", "Vui", "Vẻ", đều tỏa sáng trên nền trời.

Quý Hoài đứng cạnh Giang Tử Mặc, ngẩng đầu nhìn lên cảnh tượng lộng lẫy phía trên, thấp giọng nói: "Chú Mặc, sinh nhật vui vẻ."

Giang Tử Mặc dường như là nghe thấy nên quay đầu lại, Quý Hoài thấy cả một bầu trời lấp lánh trong mắt hắn, pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc như chứa đựng cả vũ trụ.

"Chú Mặc, sinh nhật vui vẻ!" Lần này cậu lớn tiếng nói, Giang Tử Mặc nghe thấy rồi.

Viện Viện cũng hô theo: "Sinh nhật vui vẻ! Chú Mặc!"

Hạ phu nhân: "Tử Mặc, sinh nhật vui vẻ!"

Lục Thất: "Thiếu gia, sinh nhật vui vẻ!"

"Ừm." Giang Tử Mặc cười gật đầu, pháo hoa lấp lánh trên trời, còn nụ cười của Giang Tử Mặc thì vẫn treo mãi trên khóe môi.

Pháo hoa đã phóng hết, Quý Hoài thả mấy quả pháo lẻ ở trong sân. Ngòi pháo rất ngắn, chỉ có một đoạn dây nhỏ nhỏ, Viện Viện năn nỉ cậu đốt pháo nên Quý Hoài cầm bật lửa châm ngòi pháo.

Pháo hoa vút lên cao khoảng 3 mét rồi bùm một cái nổ xong. Quý Hoài thấy Viện Viện chơi rất vui nên thả mấy quả nữa cho bé xem, còn lại một quả pháo cuối cùng, Quý Hoài châm lửa vài lần mà không được, lúc cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì ngòi nổ "xì" một tiếng cháy tụt vào bên trong. Quý Hoài thấy không ổn nên liền lui ra xa.

Nhưng cậu vừa mới chạy được hai bước thì quả pháo đã vụt lên trời, bắn ra vô số đốm lửa nhỏ. Mọi người hoảng sợ nhanh chóng lui hết ra phía sau. Pháo hoa nổ tung trên không khiến đốm lửa văng ra khắp nơi, rơi vào đám cỏ trong vườn rồi lập tức bắt lửa.

Quý Hoài đột nhiên thấy hoảng hốt, cậu nhìn ngọn lửa dần bùng lên giống như đám cháy lớn đã thiêu sạch mọi thứ không để lại dấu vết ở đời trước.

Ngọn lửa nóng rát bùng cháy in hằn trong đáy mắt cậu, toàn thân Quý Hoài lạnh lẽo, ngón tay cứng đờ không thể cử động.

Cậu không biết vì sao tự dưng lại sợ hãi thế này.

Như là có chuyện gì không may sắp xảy ra vậy.

- -------------

Viện Viện gọi anh Bảy là Lục Thất ca ca, trong khi Lục Thất lớn tuổi hơn chú Mặc và bằng tuổi ba ba Hạ Phủ Hiên =))))))))))))) bé ơi =))))))))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui