Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Edit: anh Dờ não cá, 159 chú mới về =))))

Huấn luyện quân sự cho tân sinh viên khoảng nửa tháng đã hoàn tất, hội học sinh bận tối mặt tối mũi chuẩn bị tiệc đón mừng tân sinh viên. Chuyện chiêu sinh cho ban học tập, Quý Hoài có thể bảo phó bí thư đi thay, nhưng nếu là tiệc thì cậu không thể thoát.

Hội trưởng hội học sinh họ Phan, tên đầy đủ là Phan Dư An, là một phú nhị đại nhưng thái độ làm người khá là đàng hoàng, được làm hội trưởng hội học sinh là do mọi người nhất trí bầu ra.

Phan Dư An kéo Quý Hoài đi duyệt tiết mục với anh ta. Sau khi loại mấy tiết mục không đạt yêu cầu, Phan Dư An lâm vào thế bí, bởi vì mấy tiết mục bị anh ta đánh rớt hết rồi thì không có tiết mục thay thế.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu giữ mấy tiết mục này lại thì chẳng khác nào tự đập bảng hiệu của hội học sinh." Phan Dư An đau khổ.

"Một là gọi hết về, hai là hội trưởng đích thân lên biểu diễn."

"Biểu diễn cái gì?" Phan Dư An ủ rũ, "Múa thoát y chắc?"

Quả thực đây là tiết mục làm mưa làm gió hai năm nay, có điều đổi thành người múa mang giới tính đực, nhưng thế lại càng tạo tiếng vang, hiệu quả thu hút hơn gấp trăm lần. Tiệc đón tân sinh viên năm trước, có một học đệ vô cùng táo bạo nóng bỏng, thắt đáy lưng ong múa còn dẻo hơn con gái, trên người chỉ mặc một cái quần ngắn, áo hở vai bó sát cộng thêm một cái áo choàng mỏng bên ngoài. Áo choàng nửa cởi, trông như sắp rớt đến rơi, ngón tay của cậu ta mân mê trên bả vai lộ ra, đôi mắt lúng liếng phong tình nhìn dưới khán đài, nhất thời tất cả nam sinh ngồi dưới tim đập như trống dồn, hò hét chói tai vang rầm trời.

Từ lúc đó, diễn đàn trường lập một cái poll bầu chọn xem ai là nam sinh mà mọi người mong được nhìn thấy cậu ấy múa thoát y nhất, toàn bộ trường học đều tham gia bầu chọn. Tới lúc Quý Hoài biết được thì cậu đã chễm chệ ở vị trí thứ nhất, số phiếu bầu gấp mấy lần người đứng thứ hai.

Quý Hoài nhìn kết quả vài cái, lập tức gọi điện cho lão Ngũ. Ngày hôm sau, số phiếu của hạng hai là Phan Dư An bỗng tăng chóng mặt, bây giờ Phan Dư An đang chiếm vị trí nhất bảng.

"Được đấy chứ, nếu hội trưởng lên đài thì chắc phải mời thêm vệ sĩ, đến lúc đó không chỉ có trường mình đâu, mấy trường xung quanh biết tin kiểu gì cũng đến."

"Thôi các ông ơi." Phan Dư An ngắt lời, "Vậy thì tôi thà đâm đầu chết xừ cho xong."

Hội học sinh xét duyệt tiết mục quá nghiêm khắc, mấy tiết mục nhạt như nước ốc đều bị loại hết. Phan Dư An phát sầu, tổ văn nghệ cũng phát sầu, ngày nào cũng ráo riết tìm tiết mục mới.

Quý Hoài không quan tâm mấy chuyện này, nếu hội học sinh không có việc gì quan trọng thì cậu toàn trốn ở thư viện. Thỉnh thoảng sẽ mở cuộc họp từ xa để chỉ đạo A Uyển. Về phương diện máy tính, tri thức và hiểu biết của Quý Hoài đã tăng lên rất nhiều trong hai năm qua. Hiện giờ quản lý A Uyển không cần phải cố gồng gánh nữa, dù cậu ở trường vẫn có thể xử lý được.

Cậu ở thư viện suốt buổi trưa tới chiều, buổi tối ra căng tin ăn cơm thì bị Phan Dư An tóm được.

"Quý Hoài, Quý công tử, Quý nam thần, chú em giúp anh một lần thôi. Năm nay là năm cuối anh đây làm hội trưởng hội học sinh rồi, không thể phá nát tiệc đón tân sinh được." Phan Dư An kéo tay Quý Hoài, thấy Quý Hoài không để ý thì nhanh tay quẹt thẻ trả tiền cơm giúp cậu.

"Em không hứng thú."Quý Hoài lướt qua anh ta ngồi xuống bàn.

"Anh sợ chú luôn rồi, anh đây phải múa thoát y đấy, chú đi lên sân khấu vờ vịt chơi đàn tý thôi thì mất miếng thịt nào đâu?"

Quý Hoài kinh ngạc, "Anh múa thật?"

"Vì nhiều người chờ mong quá chứ sao, anh đây hiến thân vì nghệ thuật!" Anh ta càng nói càng hùng hồn, vẻ mặt lại vặn vẹo như hận không thể một dao tự đâm chết mình.

"Ừm." Quý Hoài bật cười, "Em cũng hóng lắm."

"Đấy, chú xem anh vứt hết thể diện rồi, chú đi lên ngồi một chỗ đánh đàn thôi, cũng không chỉ có mình chú, còn có Đỗ học tỷ ở phía trước nữa mà."

"Anh tìm người khác đi." Quý Hoài lắc đầu.

"Anh phải lạy lục chú thế nào nữa đây hả? Dời ơi... Tháng sáu năm nay Đỗ học tỷ tốt nghiệp rồi, chú không tính làm gì thật đấy à?"

"Không." Quý Hoài lại lắc đầu.

Phan Dư An thở dài, nói: "Được rồi, Đỗ học tỷ bảo anh tới mời thử chú em đấy, không ngờ chú mày từ chối thẳng đuột luôn. Anh không hiểu, Đỗ học tỷ vừa xinh vừa có gia thế, chú không vừa mắt vì trong lòng có người khác rồi à?"

Tay Quý Hoài cầm đũa khựng lại một chút, sau đó "ừm" một tiếng.

Phan Dư An kinh hãi, chống tay lên bàn nhìn cậu: "Thật? Là ai? Sao anh chưa gặp?"

"Ở bên ngoài, bây giờ... vẫn chưa quay về..." Quý Hoài rũ mắt nói.

"Yêu xa à." Phan Dư An ngồi xuống, phấn khích muốn hỏi thêm mấy câu nhưng Quý Hoài đã bưng khay đi mất, "Haiz, ăn kiểu gì đấy? Mới được mấy miếng? Bảo sao chú gầy vờ lờ."

Bên cạnh căng tin là một vườn trúc nhỏ, xuyên qua vườn trúc là tới thư viện. Quý Hoài bước đi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, đôi mắt tối đen mông lung mịt mờ, cậu đi như thể chết lặng, có người chào hỏi cũng không nghe thấy mà đáp lại.

Sau hôm Quý Hoài từ chối biểu diễn, Đỗ Doanh Doanh tìm tới cậu, cô nàng dường như hơi giận, cắn răng chặn Quý Hoài lại: "Chị biểu diễn thiếu một người đàn đệm, em thật sự không muốn tham gia sao?"

Quý Hoài ảm đạm thở dài, bình tĩnh nói: "Em học piano chưa được mấy năm, chị muốn em lên biểu diễn thì không ổn đâu." Huống hồ là học từ đời trước, đời này cậu còn chưa chạm vào piano.

Đỗ Doanh Doanh nghe vậy thì nổi giận, "Phan Dư An nói em có bạn gái, có đúng không? Sao tới giờ chị chưa từng thấy? Ba năm đại học mà không tới thăm em sao?"

Quý Hoài nhíu mày, dáng vẻ tức giận của Đỗ Doanh Doanh làm cậu hơi bực, nhưng cậu không muốn chấp nhặt, lại càng không muốn người ta thắc mắc vì sao ba năm học rồi mà người kia không tới thăm cậu. Quý Hoài lạnh lùng nói: "Đỗ học tỷ, chuyện này hình như không liên quan đến chị."

"Quý Hoài..." Đỗ Doanh Doanh trắng bệch cả mặt, không cam tâm ghé sát vào Quý Hoài nói: "Em đã năm ba rồi, năm nay bắt đầu thực tập, chị có thể giới thiệu em đến công ty của ba chị, thực tập tốt thì có thể cộng điểm tốt nghiệp."

"Không cần."

Đỗ Doanh Doanh đổi giọng mềm mỏng: "Ba chị là phú hào ở thủ đô, dưới tên ông ấy có rất nhiều sản nghiệp, em muốn làm gì cũng được. Quý Hoài, bây giờ em ở trong trường nên có thể không rõ, những người có tài thật sự thì đã sớm ra ngoài lập nghiệp cả rồi."

Quý Hoài nhìn Đỗ Doanh Doanh, không nói gì.

"Em xuất sắc thế nào cũng không bì nổi với những người đó. Chị nói thế không phải là khinh thường em, mà là nhắc nhở em rằng những học sinh ở Kinh đại này không có tiền thì có quyền, em không có thế lực, không ai giúp em, một mình muốn xông pha rất khó."

Đỗ Doanh Doanh biết Quý Hoài là người Kim Thành, không cha không mẹ tự mình đi làm công kiếm tiền, nghỉ hè nghỉ đông năm nào cậu cũng đi làm thêm, nếu không phải vì sợ tổn thương đến lòng tự trọng của Quý Hoài thì Đỗ Doanh Doanh đã sớm giúp cậu.

"Đỗ học tỷ, chị không cần quan tâm, dù là học tập hay công việc, em sẽ thuận theo tự nhiên. Ở trong trường thì đương nhiên phải coi trọng việc học."

Đỗ Doanh Doanh châm biếm nói: "Quý Hoài, em xem mấy người cắm đâu học thì toàn là nhà không mấy khá giả mới phải vậy, nếu có ý tưởng thì đã sớm ra ngoài gây dựng sự nghiệp rồi. Quý Hoài, chỉ cần em muốn, chị có thể giúp em."

"Đỗ học tỷ." Quý Hoài lạnh tanh nhìn cô, "Học tỷ nếu có lòng tốt thì giúp người khác đi, trong trường còn nhiều người muốn chị giúp lắm. Quý Hoài không biết tốt xấu, học tỷ đừng quan tâm nữa thì hơn."

"Quý Hoài!" Đỗ Doanh Doanh xanh mặt.

Quý Hoài cười nhạt, buông một câu tạm biệt sau đó rời đi.

Cậu chẳng thèm quan tâm tới bữa tiệc tối, nhưng ban học tập vẫn cần cậu tới xem xét, ai ngờ phó bí thư chiêu mộ toàn nữ sinh. Xét duyệt lần hai là do Quý Hoài tự làm, đám nữ sinh kia vẫn nhìn cậu không rời mắt, rõ ràng là đi cửa sau. Quý Hoài không kiên nhẫn đánh rớt hết, chỉ để lại hai người có thành tích thật.

"Vênh váo cái gì, cũng chỉ là thằng nghèo rớt mồng tơi mà thôi, còn thật sự coi mình là bí thư ban học tập."

Phó bí thư thầm thì, Quý Hoài nghe thấy nhưng không quan tâm, phỏng vấn xong hết thì đi.

Tiệc đón tân sinh tối hôm đó, Quý Hoài vẫn ngồi ở căng tin ăn cơm, Phan Dư An gửi tin nhắn cho cậu.

"Quý Hoài chú tới chưa? Sao anh chưa nhìn thấy chú?"

"Quý Hoài, anh mày hồi hộp vãi, nếu mà xảy ra sai sót thì chú phải cố gắng xử lý giùm anh với nhé."

"Đệt sao nhiều người tới vậy? Anh đã bảo là không được tiết lộ vụ múa thoát y này ra ngoài cơ mà? Đám người này biết kiểu gì thế?"

Quý Hoài cơm nước xong đi ra, mới thấy tiệc mừng tân sinh viên tổ chức ngay tại sân quảng trường. Chỗ này không cấm học sinh nên hôm nào cũng đông như kiến. Vị trí tốt đã bị chiếm hết rồi, Quý Hoài đành men theo sân khấu đi ra phía sau, thấy Phan Dư An ăn mặc cũng không quá đà lắm, nhưng mắt thì gắn thêm mi giả, còn kẻ cả viền mắt bóng mắt.

Thấy Quý Hoài cứ nhìn mãi mà không nói gì, Phan Dư An sốt ruột: "Chú đừng nhìn anh như thế, anh bỏ gánh giữa đường cho chú xem."

Mấy nữ sinh ban văn nghệ nghe thấy thế thì gào khóc, an ủi: "Hội trưởng anh tuấn tiêu sái, phong lưu hào sảng, đêm nay ngài tỏa sáng chói lóa, ai cũng sẽ biết đến ngài, ngài sẽ để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử trường ta!"

"Cút." Phan Dư An càng nghe càng giận.

Quý Hoài không nhịn được cười, khen anh ta mấy câu, bảo anh lên đài đừng hồi hộp quá.

Mở màn, bữa tiệc vô cùng sôi động, tiếng hoan hô và gào thét dậy lên như từng đợt sóng. Quý Hoài đứng bên cạnh sân khấu, có thể nhìn bao quát tất cả.

Không khí rất náo nhiệt, tất cả mọi người đang hưng phấn gào thét.

Bôgn nhiên Quý Hoài hoảng sợ, như là có một cảm giác gì đó mà cậu đã cố tình xem nhẹ nó.

"Quý Hoài, tiếp theo tới lượt anh rồi, chú ở chỗ này đừng đi đâu đấy, nhớ cổ vũ cho anh."

Quý Hoài thu lại ý nghĩ rối loạn trong đầu, nói: "Cố lên."

Sân khấu tối lại, mấy nữ sinh ăn mặc nóng bỏng lên đài trước, động tác của mấy nữ sinh này rất hấp dẫn gợi cảm, khơi gợi không khí toàn trường. Phan Dư An đứng bên cánh gà chuẩn bị.

Quý Hoài đột nhiên thất thần không thể tập trung, cạu nhìn xuống phía dưới sân khấu, nhưng ánh đèn hắt ngược khiến cậu lóa mắt, tất cả mọi người như mơ hồ không chân thực.

Chỉ nghe thấy tiếng thét đinh tai nhức óc, Quý Hoài quay đầu lại, thì ra là do Phan Dư An đã lên sân khấu.

Phan Dư An xuất hiện khiến toàn bộ khán giả hét điên cuồng. Lên sâu khấu rồi, Phan Dư An không hề thẹn thùng nữa, anh ta đứng ngay ở giữa, xung quanh là vũ công nữ, bàn tay Phan Dư An nhấc lên làm thanh một động tác múa đồng nhất với các nữ sinh.

"A A A A A!!! Hội trưởng yêu nghiệt vãi!"

Đâu chỉ là yêu nghiệt, anh ta đã biến thành một con hồ ly tu vi ngàn năm, từng động tác đầy quyến rũ như có thể mê hoặc đế vương. Quý Hoài nắm tay che miệng, nhịn cười không nổi.

Mấy nữ sinh ban văn nghệ phía sau dù đã xem tổng duyệt rồi nhưng vẫn phải cảm thán: "Eo ôi hội trưởng mà dâm lên một cái thì chỉ có chếttt~"

Vũ đạo đã diễn được nửa bài, Phan Dư An mặc lại chiếc áo choàng ngoài khi nãy vừa cởi ra, đèn sân khấu lại phụt tắt, mọi người căng mắt chờ mong.

Đúng lúc này, Quý Hoài bị người đẩy từ phía sau, cậu lảo đảo một chút, chưa kịp phản ứng thì hai người tóm hai bên tay cậu đưa lên sân khấu. Quý Hoài nhíu mày quát: "Các cậu làm gì vậy?"

"Bí thư, cậu đừng giận, có trách thì trách hội trưởng ấy."

Quý Hoài chau mày không biết họ muốn làm gì, chỉ thấy một bàn tay vươn đến gần cậu, đèn sân khấu sáng lên.

Sân khấu sáng bừng như ban ngày, Phan Dư An ở đối diện cậu. Mấy nữ sinh đi lên vây bọn họ ở giữa.

Quý Hoài nghe được tiếng hò hét điên dại phía dưới khán đài, nam sinh hay nữ sinh đều gân cổ lên phấn khích gào thét.

Bời vì Phan Dư An đã dính sát vào cậu bắt đầu thoát y, anh ta cởi rất chậm, động tác nhu tình như nước chảy, lời nói mềm mại uyển chuyển trôi ra khỏi bờ môi: "Quan nhân~"

"Đệt!" Quý Hoài hung hăng chửi một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui