Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Edit: Dê

Liên tiếp một tuần liền, Lục Thất không dám bén mảng đến biệt thự, lần nào cũng chỉ đưa Quý Hoài về tới cửa xong trốn mất dạng.

Quý Hoài cũng không dám nhiều lời, chú Mặc cảm lạnh dai dẳng mãi không khỏi hẳn, mà cậu thì dần hồi phục, thân thể đã tốt hơn nhiều, Giang Tử Mặc thấy Quý Hoài vui vẻ bay nhảy còn mình thì nằm vật trong chăn, vẻ mặt rất không vui.

Vất vả lắm mới đợi được Quý Hoài trưởng thành, ăn được một lần mà phải nằm vạ vật nửa tháng mới khỏe lại? Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thể chấp nhận được, mấy ngày nay cứ thầm nghĩ cách gây sức ép với Quý Hoài.

Quý Hoài nghĩ chú Mặc là người bệnh nên cậu rất thông cảm, thế là Giang Tử Mặc càng được đằng chân lân đằng đầu.

Sinh nhật Quý Hoài qua đi, chưa đầy hai ngày lại tới thi cuối học kỳ. Quý Hoài thi một cách không hề áp lực, lúc cậu thi xong trở về, phát hiện ra nhà chính Hoa gia đang nhốn nháo. Từ sau chuyện của Tề Nguyệt và Hoa Duẫn Hòa, Hoa gia im lặng hơn nhiều, đã lâu chưa có chuyện gì ồn ào thế này.

Quý Hoài không muốn đi hóng hớt, cậu muốn về biệt thự bên kia luôn.

Nhưng cửa lớn Hoa gia bật mở, một người có vóc dáng cao lớn bước ra, "Cẩm Niên, khoan đã."

Quý Hoài sửng sốt nhìn về phía bọn họ.

Vẻ mặt Hoa Cẩm Niên rất bình tĩnh, nhưng hai chân cậu ta lại bước nhanh hơn, lúc tới chỗ Quý Hoài, cậu ta tạm dừng lại, nhìn Quý Hoài một chút rồi mới đi.

Quý Hoài yếu ớt cười, lễ độ chào lại. Cậu vừa định về thì lại nhìn thấy người đuổi theo phía sau, cậu ngẩn người.

Người đó mang khí chất ấm áp nhẹ nhàng, mặc một cái áo gió màu cafe nhạt, chiếc quần dài màu đen bao bọc lấy đôi chân dài thẳng, hắn nhìn Quý Hoài mỉm cười chào một cái rồi tiếp tục đuổi theo Hoa Cẩm Niên.

Quý Hoài thu lại ánh mắt, xoa xoa bàn tay lạnh cóng, sau đó cũng rời đi.

Về tới nhà, Giang Tử Mặc vẫy cậu lại, Quý Hoài liền đi qua.

"Lại đây, cho em gặp một người." Giang Tử Mặc đẩy laptop về phía Quý Hoài để tiện cho cậu xem.

Quý Hoài phát hiện ra đang video call, đầu kia là một người thanh niên càu nhàu kêu ca không ngớt, Quý Hoài không nghe ra gì cả, tốc độ nói của cậu ta quá nhanh, Quý Hoài chỉ nghe được vài chữ. Người thanh niên kia nhìn thấy Quý Hoài thì chúi đầu vào nhìn gần hơn, ngừng nói.

Quý Hoài xấu hổ chào, "Hi."

Người thanh niên kia có quả tóc dài tới tận đầu vai, tóc mái dài thượt, che khuất hơn nửa mặt, sắc mặt trắng bệch bất thường.

"Chào hỏi đi chứ." Giang Tử Mặc hất mặt nói với người trong video.

Người thanh niên kia ngồi thẳng lên, lấy một cái dây buộc tóc ở cạnh máy tính buộc tóc lại, sau đó buông tay xuống, cười với Quý Hoài, "Hi, Quý Hoài, tôi là Vương Văn Bân."

Quý Hoài sững sờ, đáp: "Chào anh." Sau đó cậu quay ra nhìn Giang Tử Mặc.

Giang Tử Mặc nói: "Vương Văn Bân là hacker."

"Ồ." Quý Hoài gật gật đầu.

Đầu bên kia, Vương Văn Bân cười lạnh, không phản bác, cậu ta nhìn Quý Hoài nói: "Giang Tử Mặc, anh thật sự là cầm thú."

Giang Tử Mặc nhướn mi, lạnh lùng nhìn cậu ta.

"Thằng nhóc này mới bao tuổi, Giang Tử Mặc, thế mà anh cũng xuống tay được."

Quý Hoài sợ Vương Văn Bân hiểu lầm chú Mặc, liền cắt ngang: "Em thành niên rồi, vừa mới tháng trước."

Vương Văn Bân không nói gì nhìn Quý Hoài, thấy bộ dạng che chở cho Giang Tử Mặc của Quý Hoài thì tức mình chửi đổng: "Giang Tử Mặc! Đã cầm thú thì thôi lại còn may mắn vãi ra! Người tốt thế này sao lại vập vào anh, đúng là ông trời có mắt như mù!"

Giang Tử Mặc cười châm chọc, muốn tắt máy đi, Vương Văn Bân ở bên kia nóng nảy, vội nói: "Thôi thôi thôi, tôi không nói nữa được chưa! Đậu má, ừ tôi ghen tỵ đấy rồi sao? Tôi theo đuổi người ta mà phải đi hơn nửa vòng Trái Đất, anh ở nhà rảnh rỗi chán chê thì lại bắt được người vào tay, bảo tôi làm sao có thể không ghen tỵ cho được?"

"Được, cậu cứ ghen tỵ đi, lúc nào tỵ nạnh xong thì tôi nói cho cậu chuyện Lục Thất."

Vẻ mặt cười đừa của Vương Văn Bân lập tức nghiêm túc, cậu ta nhìn Giang Tử Mặc chăm chú, giọng trầm xuống: "Anh có biết anh ta ở đâu không?"

"Dù sao cũng không phải ở châu Phi." Giang Tử Mặc thản nhiên nói.

Vương Văn Bân chìm vào im lặng, lát sau lồng lộn lên chỉ vào màn hình chửi tục: "Giang Tử Mặc! Con bà anh chơi tôi à? Tôi ở châu Phi tìm anh ta hai năm! Hai năm nay anh biết tôi phải trải qua chuyện gì không? Xả súng xả đạn, khủng bố đánh bom, bọn ăn thịt người, hôm nay tôi còn đứng ở đây nói chuyện với anh là do tôi mạng lớn! Mẹ kiếp, tôi mà trở về, người đầu tiên tôi giết chính là anh!"

Giang Tử Mặc cười lạnh: "Giết tôi, cậu sẽ vĩnh viễn không biết Lục Thất đang ở đâu."

Vương Văn Bân tức điên cả người, đi tới đi lui trước màn hình máy tính, chỉ vào mặt Giang Tử Mặc nửa ngày cũng không nói được nên lời.

Cuối cùng, cậu ta hung hăng thở dài một cái, dựa vào bàn máy tính, "Được rồi, Giang Tử Mặc anh được lắm, vì Lục Thất, tôi tạm thời nhịn cục tức này lại."

"Cậu không nhịn cũng phải nhịn." Giang Tử Mặc nói.

Vương cắn răng dựng thẳng ngón giữa, cuối cùng cậu ta cào tóc, hơi hoảng hốt nói: "Tôi nhất định phải đặt vé bay về."

"Chờ cậu trở về."

Giang Tử Mặc đóng laptop lại, quay đầu nhìn Quý Hoài.

Cậu nghi hoặc hỏi: "Anh ấy muốn tìm anh Lục sao?"

"Ừ, chờ cậu ta về rồi, Lục Thất sẽ không còn nhàn rỗi nữa." Giang Tử Mặc ôm Quý Hoài vào lòng, hôn môi.

Quý Hoài bỗng dưng có hơi thương cảm cho Lục Thất, không biết Lục Thất biết chuyện này sẽ cảm thấy thế nào.

Nhưng mà bây giờ cậu cũng thương cảm cho chính mình, cậu biết mấy ngày trước chú Mặc luôn nén giận, hôm nay khỏi ốm rồi, chú Mặc sẽ không tha cho cậu.

Vốn Quý Hoài hơi thẫn thờ vì vừa rồi gặp người kia trước cửa Hoa gia, nhưng Giang Tử Mặc hôn mấy cái cậu liền trở lại bình thường. Giang Tử Mặc ôm cậu vào lòng, hôn dọc từ cằm đi xuống.

Quý Hoài giương cằm lên, thân thể run rẩy, cậu ngồi trên đùi Giang Tử Mặc, cậu có thể cảm nhận được hai chân Giang Tử Mặc bên dưới rất có lực, chống đỡ cả thân thể cậu.

"Sao lại ngây người thế?" Giang Tử Mặc nhíu mày.

Quý Hoài không dám nói là mình đang cảm nhận đùi Giang Tử Mặc, mắt cậu đảo quanh, muốn đánh trống lảng. Giang Tử Mặc đưa tay xuống dưới sờ thử, lập tức bật cười: "Sao hôm nay nhanh vậy?"

Quý Hoài xấu hổ vô cùng, mặt đỏ lựng.

"Em hưng phấn, bảo bối." Giang Tử Mặc dùng ngón tay đụng vào, "Tôi không ngờ đấy."

Nói xong hắn dùng hai chân đỉnh lên trên, Quý Hoài không kịp phòng bị, lập tức bị hai chân Giang Tử Mặc liên tục đụng chạm tới mức không suy nghĩ thêm được gì cả. Cậu ôm chặt cổ hắn, bắt đầu thở gấp, tim đập thình thịch.

Giang Tử Mặc rất phấn khích vì phát hiện ra điểm nhạy cảm của Quý Hoài, vì thế hắn càng ra sức bắt nạt, Quý Hoài như thể bị điện giật, hoàn toàn không thể cự tuyệt.

Hai người ngồi trên sofa làm loạn một hồi lâu, lại vào phòng làm thêm một lần nữa, tới khi Quý Hoài mệt nhoài lăn ra ngủ, cậu vẫn không quên sờ trán Giang Tử Mặc xem có còn sốt hay không, sau đó mới yên tâm nằm xuống.

Giang Tử Mặc tức nghiến rằng nghiến lợi, sau lần đầu tiên làm đến hôn mê phát sốt đó, hắn cảm thấy như là một sự sỉ nhục, hắn phải kéo Quý Hoài làm thêm vài lần mới được, có như vậy Quý Hoài mới biết thực ra hắn không yếu như vậy, hắn có thể làm từ đêm khuya tới bình minh, chỉ cần Quý Hoài không ngất, hắn vẫn còn làm được.

Quý Hoài ngủ thẳng tới đêm, bỗng nhiên mơ một giấc mơ, trong mơ, Hạ Dật ngồi bên cậu, cười với cậu, dịu dàng nói: "Quý Hoài, uống rượu một mình à?"

"Để anh uống cùng em."

Quý Hoài nở nụ cười vào lần gặp mặt ấy, sau đó, Hạ Dật bước vào cuộc sống của cậu.

Hạ Dật dịu dàng, nhẫn nại, đối xử với cậu rất tốt, đời trước Quý Hoài chưa bao giờ nghĩ rằng tất cả chỉ là một âm mưu.

Giống như hôm nay Quý Hoài nhìn thấy Hạ Dật, dường như trong mắt cậu, Hạ Dật vẫn cho cậu cảm giác hắn là một người dịu dàng bao dung hết thảy mọi thứ.

- ------

công của Lục thiếu đòn lên sàn 🐧


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui