Chú Nai Chạy Loạn


Sau khi cậu nói xong mới lần nữa ý thức được Hoắc Ngôn Hình là chú ruột của Hoắc Chính Nam, Lục Lạc Cẩm sợ Hoắc Ngôn Hình sẽ không giúp cậu thậm chí có thể sẽ kiện cậu.

Giây tiếp theo Lục Lạc Cẩm run rẩy làm rơi áo khoác Hoắc Ngôn Hình, bộ dáng của cậu vội vàng muốn chạy trốn.
Hoắc Ngôn Hình nhất thời không nghĩ đến Lục Lạc Cẩm sẽ có phản ứng như thế này, may mắn tay mắt hắn vẫn còn khá linh hoạt, thời điểm Lục Lạc Cẩm muốn bỏ chạy, Hoắc Ngôn Hình kịp thời ôm cậu trở về, hắn khó hiểu hỏi: “Sao cậu lại chạy? Muốn chạy đi đâu?”
Cả người Lục Lạc Cẩm phát run, kỳ thật hiện tại cậu đã không còn sức lực, đầu óc cũng hoàn toàn không thể nghĩ được gì, cậu chỉ biết bản thân không thể tiếp tục ở lại nơi này, chờ đến khi Hoắc Chính Nam tỉnh lại, nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.
Hoắc Ngôn Hình đem áo khoác nhặt lên, lần nữa khoác lên người Lục Lạc Cẩm, tư thế này đương nhiên sẽ làm hắn ôm trọn Lục Lạc Cẩm vào trong ngực.

Cơ thể tiểu mỹ nhân lạnh đến dọa người.
Lục Lạc Cẩm bị Hoắc Ngôn Hình ôm vào trong ngực, lúc này cũng đã chết lặng đến không còn bất cứ cảm giác gì, cậu không biết bản thân nên làm gì, sau đó chỉ nói: “…… Cầu xin chú, Hoắc tiên sinh, đừng đưa con trở về……”
Hoắc Ngôn Hình hít sâu một hơi.
Không khí lúc này có chút ám muội, làm Hoắc Ngôn Hình nghĩ đến một vài chuyện xấu xa.
Hoắc Ngôn Hình nói: “…Được, tôi sẽ không đưa cậu về đó.

Trước tiên tôi sẽ sắp xếp cho cậu một chỗ ở trước, sau đó chờ đến khi cậu ổn hơn lại quyết định tiếp, được không?”
Lục Lạc Cẩm không thể tin được, cậu sợ Hoắc Ngôn Hình đang lừa cậu, ngập ngừng một chút mới hỏi: “……Hoắc Chính Nam có biết nơi đó không? Chú có thể đừng nói cho anh ta biết con ở nơi nào được không?”
Hoắc Ngôn Hình còn cầu mà không được, tự nhiên nói tiếp: “…… Tôi có thể đồng ý với yêu cầu của cậu, nhưng cậu phải nói cho tôi biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì."
Lục Lạc Cẩm rũ mắt, suy tư một chút mới gật gật đầu.
Hoắc Ngôn Hình đương nhiên không có khả năng đưa Lục Lạc Cẩm đến Hoắc gia, hắn mang cậu tới một căn chung cư bên ngoài của hắn.

Bình thường nếu không trở về nhà chính Hoắc gia, hắn thường sẽ qua đêm ở nơi này.

Chung cư này nằm đơn độc ở tầng thứ mười ba trên một con đường trung tâm thành phố.

Hoắc Ngôn Hình tự mình lái xe đưa Lục Lạc Cẩm đến đây, trên đường còn liên hệ trợ lý, muốn hỏi tình hình bên phía Hoắc lão gia.

Hiện tại Hoắc lão gia vẫn chưa biết chuyện này, nhưng chờ đến khi Hoắc Chính Nam tỉnh lại, khẳng định cũng sẽ nghĩ cách tìm Lục Lạc Cẩm.
Để cậu ở lại nơi này bởi vì đây là nơi an toàn nhất cũng là sự lựa chọn tốt nhất, tuy rằng Lục Lạc Cẩm không phải là loại người thích chạy lung tung, nhưng Hoắc Ngôn Hình chuẩn bị trước vẫn tốt hơn, chỉ như vậy mới có thể tránh được mối họa sau này.

Sau khi tới chung cư, Lục Lạc Cẩm mới nói rõ mọi chuyện cho Hoắc Ngôn Hình biết.
Cậu bỏ qua những chi tiết khó có thể mở miệng, bắt đầu nói những chuyện xảy ra từ lúc Tống Du đến.
Lục Lạc Cẩm nói rằng cậu muốn rời đi, cậu cho rằng Hoắc Chính Nam sẽ đồng ý, lại không nghĩ đến Hoắc Chính Nam không những không đồng ý, thậm chí còn tay đấm chân đá đối với cậu.

Lục Lạc Cẩm nói chỉ là do bản thân quá sợ hãi, còn đánh không lại Hoắc Chính Nam, cho nên thời điểm nhìn thấy cái gạt tàn thuốc ở trên bàn, cậu không thể suy nghĩ gì nhiều liền ném vào đầu Hoắc Chính Nam.
Hoắc Ngôn Hình nghe được nguyên nhân bắt đầu từ Tống Du, hắn nhất thời trầm mặc.
Hắn rõ ràng đã nói với Tống Du, Lục Lạc Cẩm không phải là người cậu ta có thể dễ dàng tiếp cận, mặc kệ tình huống của cậu ta và Hoắc Chính Nam như thế nào, tóm lại cậu ta không thể tùy tiện tiếp xúc với Lục Lạc Cẩm.
Một mặt hắn không hài lòng khi Tống Du làm lơ lời cảnh cáo của hắn, tự ý tiếp cận Lục Lạc Cẩm, mặt khác hắn cũng cảm thấy nếu không xảy ra những chuyện như vậy, thì tình huống cũng không phát triển nhanh như bây giờ, hiện tại Lục Lạc Cẩm cũng không thể xuất hiện ở trước mặt hắn.

Đương nhiên, Hoắc Ngôn Hình cũng không bỏ qua việc quan trọng trong lời nói của Lục Lạc Cẩm, hắn hỏi: “Cậu muốn rời khỏi Hoắc Chính Nam? Vì sao vậy?”
Lục Lạc Cẩm ngượng ngùng xoắn xít mà nói: “…Anh ta, đã có người mình thích, đương nhiên con phải rời khỏi…”
Nhưng Hoắc Chính Nam làm sao thật sự có thể thích Tống Du, cũng khó trách Hoắc Chính Nam sẽ nổi điên, lời nói của Tống Du, sợ rằng cũng chỉ có Lục Lạc Cẩm tin.
Nhưng trong lời nói của Lục Lạc Cẩm, Hoắc Ngôn Hình cảm thấy hẳn vẫn còn nguyên nhân khác, hắn thử tiếp tục dò hỏi: “Vậy cậu thật sự muốn rời khỏi nó sao? Cậu phải nói thật cho tôi biết, như vậy tôi mới có thể giúp cậu.”
Lục Lạc Cẩm giương mắt nhìn hắn: “…Chú thật sự sẽ giúp con sao?”
“Đương nhiên.”
“…Nhưng mà, chú là chú ruột của anh ta? Lỡ như anh ta muốn bắt con trở về, chú vẫn muốn giúp con sao?”
Hoắc Ngôn Hình nghĩ thầm, chuyện này cũng hoàn toàn không hẳn là giúp cậu, chủ yếu vẫn là vì chính hắn.

Nhưng lời nói của Hoắc Ngôn Hình thốt ra lại giống như một vị trưởng bối hiểu chuyện: “Nếu như nó sai, làm sao tôi có thể giúp nó?”
Kỳ thật lúc này cứ cho rằng Hoắc Ngôn Hình muốn lừa cậu, Lục Lạc Cẩm cũng là sẽ tin hắn, bởi vì từ nhỏ cậu đã không được tiếp xúc với nhiều người, căn bản không có kinh nghiệm xã hội, sẽ không biết người xấu một khi muốn giả dạng người tốt sẽ có bộ dạng gì.
Nhưng Lục Lạc Cẩm tin tưởng Hoắc Ngôn Hình, lời nói của hắn làm lòng cậu cảm thấy kiên định yên tâm.
Lục Lạc Cẩm túm chặt tay áo của Hoắc Ngôn Hình, mở miệng nói: “…Thật ra con rất vui vì Hoắc Chính Nam có người mình thích, con đã cho rằng, chỉ cần anh ta có người mà anh ta thích thì sẽ buông tha con.

Con thật sự rất muốn rời khỏi anh ta, con vẫn luôn nghĩ đến điều đó, nếu có thể rời khỏi anh ta thì tốt rồi……”
Ban đầu Hoắc Ngôn Hình cho rằng nếu như một ngày nào đó có thể nghe được chính miệng tiểu mỹ nhân nói những lời này, nhất định hắn sẽ rất cao hứng.

Nhưng hiện tại, nhìn tiểu mỹ nhân mang theo vẻ mặt tiều tụy thê lương, nghe cậu dùng ngữ khí tuyệt vọng khi nói ra những lời đó, thật ra trong lòng Hoắc Ngôn Hình cũng không có gì vui sướng.
Thậm chí còn có chút hối hận.

Nếu hắn có thể mang cậu thoát khỏi nơi đó sớm hơn một chút thì tốt rồi, ít nhất cậu không cần phải chịu nhiều tổn thương như hiện tại.
Vì thế hắn vô cùng tự nhiên mà đem cậu ôm vào lòng, đối với cái ôm đột ngột của Hoắc Ngôn Hình, Lục Lạc Cẩm có chút kinh ngạc, nhưng động tác của Hoắc Ngôn Hình giống như đang dỗ em bé, hắn ôm Lục Lạc Cẩm, thanh âm trầm thấp, thong thả mà nói: “Chịu không ít ủy khuất rồi đúng không?”
Lục Lạc Cẩm thật sự đã chịu rất nhiều ủy khuất, bởi vì cậu luôn nghĩ, Hoắc Chính Nam là ân nhân đã cứu mạng cậu cho nên mấy năm nay, cho dù xảy ra chuyện gì cậu cũng cắn răng chịu đựng.

Lần đầu tiên có người thấu hiểu cho những thương tổn mà cậu phải chịu đựng, làm sao Lục Lạc Cẩm có thể không mềm lòng cho được.
Lục Lạc Cẩm ở trong lòng ngực Hoắc Ngôn Hình mà dùng sức gật đầu, cậu ủy khuất, cậu xác thực đã chịu rất nhiều ủy khuất.
Hoắc Ngôn Hình vỗ nhẹ lưng của tiểu mỹ nhân: “Cậu yên tâm, nơi này rất an toàn, Hoắc Chính Nam sẽ không tìm thấy được.

Đêm nay cậu cứ ở nơi này nghỉ ngơi cho tốt, có tôi ở đây, cậu sẽ không có việc gì.”
Lời này nói giống như một mỹ từ, đối với nội tâm khuyết thiếu cảm giác an toàn cực độ của Lục Lạc Cẩm mà nói, nó giống như một liều thuốc an thần.

Nhưng mà trước mắt cậu không có cách nào có thể báo đáp Hoắc Ngôn Hình, chỉ có thể nói: “…… Cảm ơn chú, Hoắc tiên sinh.”
Đêm nay đối với Lục Lạc Cẩm mà nói là cực kỳ gian nan, tinh thần và sức lực của cậu cơ hồ đã bị rút cạn, sớm đã thể chống đỡ được.

Nhưng khi cậu nhắm mắt lại, vẻ mặt hung tợn của Hoắc Chính Nam khi gã bóp cổ cậu lại xuất hiện trong tâm trí của Lục Lạc Cẩm, hơn nữa sau khi cảm xúc đã dần ổn định, tất cả vết thương trên cơ thể cậu liền bắt đầu đau nhức.

Khoang miệng đau, lỗ tai đau, vết thương trên trán đau, cổ cũng đau.

Lục Lạc Cẩm đau đến không chịu nổi, toàn bộ đầu của cậu đau giống như bị lửa thiêu đốt, không cho cậu phút giây nào bình yên.
Trong lúc này, cậu nhớ tới mèo nhỏ vẫn còn ở trong nhà của Hoắc Chính Nam, cậu không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của Hoắc Ngôn Hình.

Lục Lạc Cẩm rất sợ Hoắc Chính Nam tìm không thấy cậu, sẽ đem mèo nhỏ của cậu giết chết.
Thật ra đây cũng không phải là việc gì khó, Hoắc Ngôn Hình kêu trợ lý đi một chuyến, liền đem được mèo nhỏ trở về.
Đêm nay Hoắc Ngôn Hình sẽ không qua đêm ở chỗ này, hắn để cho Lục Lạc Cẩm ngủ lại phòng của hắn, mà mèo nhỏ cũng theo ngủ cùng cậu.

Tuy rằng cũng có chút để ý nhưng nhìn thấy tiểu mỹ nhân như vậy, hắn không thể nói thành lời.


***
Hoắc Ngôn Hình trở lại Hoắc gia, sau khi xác nhận Hoắc lão gia đã ngủ, mới tranh thủ ngủ một chút.
Trời còn chưa sáng, Hoắc Ngôn Hình đã đến bệnh viện xem tình hình của Hoắc Chính Nam.
Thật ra Hoắc Chính Nam không có vấn đề gì lớn, hộ sĩ nói gã đã tỉnh lại một lần, tinh thần cũng không tồi.

Vẫn thường nói tai họa lưu ngàn năm, bác sĩ cũng đã nói thân thể Hoắc Chính Nam rất tốt, thời gian hồi phục cũng rất nhanh, kêu người nhà không cần lo lắng, nhiều nhất hai ba ngày là có thể xuất viện.
Hoắc Ngôn Hình trong lòng sớm đã có cách giải quyết, hắn nhờ người thông báo cho Hoắc lão gia biết chuyện sau khi ông tỉnh dậy, nên sớm đem chuyện này nói cho ông biết, bằng không nếu như chậm trễ, ông lại nổi giận, lại oán trách xảy ra chuyện gì cũng muốn gạt ông.
Hoắc lão gia tuổi đã lớn, thức dậy từ rất sớm, sau khi ông biết mọi chuyện liền rất tức giận.

Bên này Hoắc Chính Nam vẫn còn chưa tỉnh, Hoắc lão gia đã gọi điện thoại kêu Hoắc Ngôn Hình trở về.
Hoắc lão gia cuối cùng vẫn bênh người nhà của ông, dù sao Hoắc Chính Nam từ khi còn nhỏ đã đi theo ông, đương nhiên thân thiết với ông.

Trong mắt người khác Hoắc Chính Nam là loại thiếu gia ăn chơi trác táng, nhưng trong mắt của Hoắc lão gia, Hoắc Chính Nam vẫn là một đứa trẻ.

Tuy rằng đứa nhỏ này tính tình rất kém, làm việc gì cũng tùy hứng, nhưng lúc này lại bị tiểu tình nhân đả thương đến vào viện, ông nghe xong thật sự vô cùng tức giận.
Ông cũng không quản nguyên nhân là gì, lúc này ông chỉ nghĩ đến chuyện bắt tiểu hồ ly tinh kia về đây, hung hăng lột da cậu.

Nhưng Hoắc Ngôn Hình làm sao có thể không hiểu được suy nghĩ lúc này của Hoắc lão gia, hắn vào phòng, không đợi Hoắc lão gia mở miệng, hắn mang theo tức giận nói: “Chính nam thật sự quá ngang tàng! Lúc này coi như cho nó một bài học!”
Chỉ cần một câu nói này của Hoắc Ngôn Hình đã đánh tan một nữa cơn giận của Hoắc lão gia, so với đứa cháu trai ngày thường hay gây chuyện với đứa con trai út ngoan ngoãn giỏi giang, đương nhiên ông sẽ tin lời nói của Hoắc Ngôn Hình hơn.
Hoắc lão gia dừng một chút, hỏi: “…Chuyện này là như thế nào?”
Hoắc Ngôn Hình buông tiếng thở dài, ở trước mặt Hoắc lão gia ngồi xuống: “…Con cũng thật sự không biết phải nói như thế nào, nói ra lại sợ ba tức giận, không nói, thằng nhãi này lại càng hống hách!”
Hoắc lão gia khó hiểu hỏi: "Không phải nó đang năm viện sao, làm sao nó lại trở thành người sai rồi?”
“Nó nằm viện, nhưng người ta bị nó đánh cho thiếu chút mất mạng rồi!” Hoắc Ngôn Hình uống một ngụm nước do người làm vừa mang tới, giả vờ đau đầu, “…… Cái này làm sao con có thể mở miệng, con cũng thật sự không có cách nào mở miệng được.”
Hoắc Ngôn Hình trăn trở không thôi, mặc dù hắn còn chưa nói rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, chỉ dăm ba câu, Hoắc lão gia cũng đủbiết là do Hoắc Chính Nam lại gây họa.
Hoắc lão gia nói: “Con mau nói cho ta biết, có chuyện gì thì con cứ việc nói, nếu nó lại gây ra chuyện lớn, ta nhất định sẽ dạy dỗ nó một trận.”
Hoắc Ngôn Hình biết rõ đây là lời nói trong lúc nhất thời mà thôi, hắn biết rõ Hoắc lão gia không nỡ giáo huấn Hoắc Chính Nam, nhưng lần này cho dù ông có muốn dạy dỗ hay không dạy dỗ gã, Hoắc Ngôn Hình cũng lười quan tâm, hắn chỉ hy vọng Hoắc lão gia không truy cứu, biết chuyện xảy ra là do Hoắc Chính Nam tự mình gây ra là được.
“Tiểu tình nhân của nó, thật ra là do nó cường đoạt bắt về, mới có chừng ấy tuổi, qua mấy ngày mới đủ thành niên.

Nó xem thường người ta lớn lên trong cô nhi viện, thích thì đánh không thích cũng đánh, hai năm qua chịu không ít ủy khuất.

Lúc này cậu bé kia đã không thể chịu nổi nó, người nghĩ xem, cậu bé kia chỉ là một đứa nhỏ, hiện tại không còn cách nào khác mới nghĩ quẩn muốn liều mạng với nó.”

Hoắc Ngôn Hình một bên nói một bên lắc đầu: “Chính Nam mặc dù vào bệnh viện, nhưng mà cậu bé kia bị nó đánh còn thảm hại hơn, nó đánh đến điếc một bên tai của cậu bé kia.

Thời điểm con chạy tới, cậu bé kia ở bệnh viện muốn làm gì ba đoán được không? Cậu ấy muốn tự sát! Con dùng hết sức lực thuyết phục cậu ấy, hỏi cậu ấy vì sao lại làm như vậy, cậu ấy trở lời rằng chờ sau khi Chính Nam tỉnh lại sẽ muốn cậu ấy chết, không bằng hiện tại cậu ấy chết còn tốt hơn.”
Hoắc lão gia đến tuổi này, kiêng kị nhất chính là một từ “Chết”.
Hai người con trai của ông đã qua đời, đây là nổi đau cả đời này của ông.
Huống hồ sống tới tuổi này, tự nhiên tâm tính cũng trở nên hiền từ hơn, sau khi nghe được một đứa nhỏ chưa thành niên đã muốn tự sát, ông liền trầm mặc.
Hoắc Ngôn Hình tiếp tục nói: “Con phải tốn rất nhiều sức lực mới trấn an được cậu ấy.

Vốn dĩ bên phía bệnh viện yêu cầu cậu ấy phải ở lại vài ngày, nhưng cậu ấy cũng không dám ở lại, lúc nào cũng muốn trốn đi.

Con thấy cậu ấy tuổi cũng còn nhỏ, đời này cũng không thể bị hủy hoại như vậy, cho nên con đã cho cậu ấy chút tiền, lại sắp xếp chỗ ở cho cậu ấy.

Huống hồ Chính Nam cũng không xảy ra chuyện gì lớn, chỉ cần cậu ấy sống tốt, cũng coi như là giúp Chính Nam tích phúc.”
Hủy cả một đời người ta, còn buộc người ta phải tự sát, xác thực không phải là chuyện gì tốt.
Đặc biệt là sau khi nghe mấy chữ giúp Hoắc Chính Nam tích phúc, lửa giận trong lòng Hoắc lão gia lúc này cũng đều tiêu tan.
Qua một lúc, Hoắc lão gia mới buông tiếng thở dài: “…… Một khi đã như vậy thì cứ như vậy đi, dù sao cậu ta cũng chỉ là một đứa nhỏ, về sau chiếu cố cậu ta hơn một chút.

Nói cho cùng là thằng nhãi kia có lỗi với cậu ta.”
Hoắc Ngôn Hình tuy rằng đã cầm hai chai rượu của Hoắc Chính Nam, nói muốn giúp gã xử lý chuyện lần trước với cháu trai ông Tô.

Thật ra Hoắc Ngôn Hình đã xử lý mọi chuyện vô cùng ổn thỏa, hiện tại hai nhà không có việc gì, nhưng Hoắc lão gia đang ở đây, hắn lại không muốn gạt ông.
Hoắc Ngôn Hình có vô số lý do, hắn đây là một người chú tận tâm tận lực muốn tốt cho cháu trai.
Hoắc Ngôn Hình nói: “Ba, theo con thấy, tính tình của Chính Nam vẫn quá nóng nảy.

Từ khi anh hai đi rồi, nó năm nào cũng như năm nào, trong mắt nó không xem ai ra gì cả, ai nói nó cũng đều không nghe, lần trước còn đánh cả cháu nội đích tôn của bác Tô đấy ba ạ.

Không bằng thừa dịp này, cho nó ra nước ngoài rèn luyện một thời gian.

Con muốn đưa nó đi bộ đội, ba lại luyến tiếc không cho nó đi, vậy lần này ra nước ngoài thì được rồi chứ…” *Chú tòy, chơi mà méc*
Hoắc Ngôn Hình nói còn chưa dứt lời, Hoắc lão gia liền đánh gãy lời của hắn: “Con nói cái gì? Lần trước nó lại làm gì nữa? Nó đánh cháu trai của ông Tô à? Vì sao xảy ra chuyện như vậy mà con cũng không nói với ta?”
Hoắc Ngôn Hình bất đắc dĩ nói: “Không phải là con sợ ba biết lại tức giận tổn thương thân thể sao, bác Tô bên kia để con đến chủ động xin lỗi, nếu bọn họ không truy cứu, tự nhiên sẽ không có chuyện gì.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận