Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ


Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 41: Khả nghi(2)
Người dịch: co_duoi_ga
Sưu tầm:
- Không có? Tôi nhớ rõ chính tay tôi đã để điện thoại di động ở trên bàn. Hiện tại quay vào, tôi phát hiện đã không thấy điện thoại của mình đâu! Nếu không có ai vào, sao tôi không tìm thấy điện thoại di động của mình hả?
Ngô Lượng sầm mặt khiển trách.
- Đội trưởng, xin anh bớt giận! Hiện tại cho dù người ta có làm, người ta cũng không dám thừa nhận! Một khi thừa nhận có người tiến vào, đó là không làm tròn bổn phận!
Tiền Hưng đứng ở bên cạnh, trong lời nói đầy vẻ châm chọc.
- Tiền Hưng, thằng khốn kiếp kia, mày nói cái gì hả? Ít ngậm máu phun người thôi!
Tống Thiên vừa nghe, cơn tức liền dâng lên.
- Tống Thiên, đừng trách tôi nói khó nghe! Buổi tối hôm nay chính là do anh cùng Lăng Phong trực! một nhà xưởng to như vậy, cũng chỉ có hai người các anh. Nếu không có người khác tiến vào, vậy chỉ có một khả năng. Đó là hai người anh và Lăng Phong cùng trộm!
Tiền Hưng khiêu khích nói.
- Tiền Hưng, nói chuyện quy củ một chút! Đừng tưởng rằng làm một con chó thối cho đội trưởng tép riu, thì anh ta có thể giúp cậu một chỗ dựa, cậu liền ngẩng mặt lên trời ! Tôi không nói gì khác ngoài một câu, lấy chứng cớ ra!
Tống Thiên tức giận đến mức đầu cũng nổi gân xanh.
- Tiền Hưng nói cũng không phải là không có lý. Buổi tối, công nhân trong nhà xưởng đều đã về hết. Nhiều nhất cũng chỉ có xưởng trưởng Lý rời khỏi đây muộn một chút! Cuối cùng cũng chỉ còn lại có hai người các anh trực đêm. Chẳng lẽ xưởng trưởng Lý sẽ lấy điện thoại của tôi? Chuyện như vậy, dù có đánh chết, Ngô Lượng tôi cũng không tin. Hai người các anh là những người duy nhất có thể vào hiện trường. Ngoại trừ hai người các anh ra, không có người nào khác! Tôi thấy, nếu anh muốn chứng minh mình trong sạch, có phải nên đưa lấy ra chút bằng chứng chính xác hay không?
Ngô Lượng cười lạnh nhìn Tống Thiên.
- Ngô Lượng, anh đừng có thả rắm ra đây. Anh chỉ có chức quan bé bằng hạt vừng, hạt đậu, đừng tưởng rằng cái đuôi của mình đã vểnh lên trời. Cho dù tôi không có tiền, cũng không có khả năng coi trọng cái di động nát của anh!
Tống Thiên chịu không nổi khi bị người khác vu oan, nói chuyện rất kích động.
- Hừ, ai chẳng biết đội trưởng vừa mới đổi di động mới, Crazy Love 4, là di động trị giá bốn năm nghìn đồng. Không chừng có người đỏ mắt sẽ làm tới chuyện gì. Nếu có tâm tư không đứng đắn, vậy cũng có thể hiểu được !
Tiền Hưng tiếp tục châm dầu vào lửa.
- Mẹ kiếp, hôm nay tao không đánh chết mày, tao không phải họ Tống.
Tống Thiên tức giận gầm lên nhào tới định đánh Tiền Hưng.
Ngô Lượng ỷ vào thân thủ của mình, lập tức đẩy Tống Thiên ra, chắn ở trước mặt Tiền Hưng.
- Chuyện hôm nay, hai người các anh nhất định phải cho tôi một công đạo. Tiền Hưng, hiện tại gọi điện thoại, bảo Lăng Phong ở cửa sau qua đây một chút! Tôi muốn thẩm vấn bọn họ thật kỹ càng!
- Tôi đã hiểu, đội trưởng!
Tiền Hưng cầm lấy bộ đàm trên bàn, nói.
- Lăng Phong, đội trưởng phân phó, nhanh qua đây một chuyến!
- Rất xin lỗi, hiện tại tôi đang làm nhiệm vụ, không thể rời khỏi đây. Nếu xảy ra chuyện gì, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm cho tôi?
Lăng Phong rất không khách khí nói.
- Đưa bộ đàm cho tôi!
Ngô Lượng trực tiếp giằng lấy bộ đàm trong tay Tiền Hưng.
- Lăng Phong, hiện tại đội trưởng tôi nghi ngờ các anh trộm điện thoại di động của tôi. Anh lập tức qua đây, nếu không, tôi không thể không nghi ngờ anh chính là người trộm di động của tôi, cho nên sợ hãi, muốn giấu tang vật!
Lăng Phong đang nhìn chằm chằm vào máy tính trên bàn, lập tức cảm thấy sửng sốt. Lý do sứt sẹo như vậy cũng dùng được sao?
- Đội trưởng, lời của anh nói ra thật sự có chút khó nghe. Ngay cả cục Công an bắt người bị tình nghi phạm tội, cũng không dám vu oan giá họa như vậy! Chẳng lẽ anh cho rằng quyền lực của anh còn lớn hơn cả cơ quan quốc gia sao? Nếu không có bằng chứng chính xác, vậy mời anh không nên tùy tiện vu oan cho tôi. Cẩn thận kẻo tôi tố cáo anh tội phỉ bang đấy!
- Lăng Phong, vì sao cậu không dám qua? Nếu cậu thật sự không thẹn với lương tâm, chẳng lẽ không dám để tôi giáp mặt thẩm vấn sao?
Ngô Lượng tiếp tục phép khích tướng.
Anh ta không biết, vào lúc này, Lăng Phong đã lấy di động ra, mở phần ghi âm, thu âm toàn bộ những lời Ngô Lượng vừa nói.
- Chuyện này không phải là vấn để có dám hay không, mà là vấn đề là tôi không muốn. Anh chỉ là một đội trưởng, một đội trưởng đội bảo vệ mà thôi, không phải cảnh sát, không phải tòa án. Anh không có quyền thẩm vấn tôi. Tôi cũng có quyền từ chối thẩm vấn của anh. Nếu anh thật sự nghi ngờ tôi trộm điện thoại di động của anh, anh có thể đến cục Công an báo án. Nếu cục Công an gọi tôi tới thẩm vấn, tôi sẽ không phản kháng! Nhưng nếu là anh, rất xin lỗi, anh không có cái quyền đó!
Hiện tại Lăng Phong đã mở ghi âm, nói chuyện rất chú ý kỹ xảo, để lưu lại bằng chứng đủ để tóm được bọn họ.
- Hừ, làm sai lại sợ người khác biết. Nếu cậu thật sự trong sạch, vậy cậu qua đây để tôi hỏi một chút, để tôi tìm thử xem thế nào? Nếu như có người nghi ngờ tôi, tôi có thể không thẹn với lương tâm để anh ta tùacute; điều tra! Điều này căn bản không phải là tổn thất, mà là một cơ hội để chứng minh bản thân mình trong sạch! Tôi nghĩ, đến lúc đó nếu cậu thật sự có thể chứng minh cậu trong sạch, tôi sẽ nhận lỗi với cậu!
Ngô Lượng tiếp tục nói.
- Rất xin lỗi, đội trưởng, thứ lỗi cho tôi không thể đồng ý được. Nếu không có chuyện gì khác, tôi sẽ cúp máy đây. Tôi còn phải làm nhiệm vụ của mình!
Lăng Phong trực tiếp nói.
- Lăng Phong, hiện tại cậu qua đây cho tôi. Nếu trong thời gian cậu tới đây mà xảy ra chuyện gì, Ngô Lượng tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không bắt cậu gánh vác chút trách nhiệm nào!
Ngô Lượng quát vào bộ đàm.
- Cho dù vậy, tôi vẫn không có lý do gì để đồng ý!
Lăng Phong vẫn thản nhiên nói.
- Hừ, Lăng Phong, vừa rồi vì Tống Thiên phản kháng, ra tay với tôi, đã bị tôi chế phục!
Ngô Lượng đột nhiên nói.
- Cái gì? Các anh đã làm gì anh Tống thế hả?
Đột nhiền lông mày Lăng Phong nhíu chặt lại, trong giọng nói có phần phẫn nộ.
Nhưng lọt vào trong tai Ngô Lượng, phản ứng của Lăng Phong lại có một tầng ý nghĩa khác. Anh ta tưởng rằng, sau khi Lăng Phong biết kết cục Tống Thiên bị đánh, vì không muốn bị đánh, khẳng định sẽ thành thành thật thật nghe lời anh ta. Dù sao cái này cũng là thói đời. Mọi người tình nguyện chịu uất ức một chút, cũng không muốn đánh! Nhưng anh ta lại không biết, tên Lăng Phong này hoàn toàn chỉ vì lo lắng cho Tống Thiên, không biết Tống Thiên bị anh ta đánh tổn thương thành bộ dáng nào nên mới phẫn nộ.
- Nếu cậu đã biết, vậy nhanh qua đây, nếu không...
- Tốt, tôi sẽ qua!
Lăng Phong bật người đứng dậy tắt bộ đàm.
Sau khi thu xếp sơ qua một chút, Lăng Phong lấy từ trong túi tùy thân của mình một máy tính nhỏ, gắn chặt lên trên cánh tay, khởi động máy, liên kết tín hiệu với máy tinh theo dõi trong nhà xưởng, đưa mật mã vào. Rất nhanh sau đó, máy tính nhỏ trên cánh tay đã hiện lên hỉnh ảnh của camera theo dõi trong nhà xưởng. Hắn dùng ngón trỏ của tay phải lên bàn phím nhỏ phía trên, ấn vài cái, lựa chọn tần số theo dõi nhìn toàn cảnh.
Tuy rằng Lăng Phong cho rằng, Ngô Lượng không có khả năng ngốc đến mức độ, ngang nhiên điều Lăng Phong đi nơi khác, sau đó để kẻ trộm nhân thời cơ tiến vào. Làm như vậy quả thực chính là trực tiếp nói cho người khác biết, mình chính là tay trong của kẻ trộm! Nhưng, thói đời hạng người nào cũng có, Lăng Phong cũng không dám cam đoan, có phải Tiền Hưng và Ngô Lượng ngốc tới mức tồi tệ, ngốc tới mức cả nhân loại cũng không ngăn cản được ! Nhưng ai mà biết được, tất cả mọi chuyện đều có thể!
Sau khi làm tốt tất cả những điều này, Lăng Phong mới chạy về phía cửa chính. Hiện tại hắn rất lo lắng cho an nguy của Tống Thiên. Dù sao nếu đấu một chọi một, Tống Thiên thật sự không phải là đối thủ của Ngô Lượng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui