Tôi thích tính cách điềm tĩnh của Hạ Hựu Thanh nhưng lại không ưa cái tính không lạnh không nóng của chị ấy.
Hành động của chị ấy mấy ngày nay khiến tôi không biết phải nghĩ như thế nào.
"Phải thì sao, không phải thì sao?" Tôi mở miệng nhưng không phát ra tiếng, tôi không biết mình kiêng dè bọn tôi đang ở chốn thư viện hay là xấu hổ khi nói ra lời.
Con người hễ lành sẹo là quên đau, tôi cũng vậy, lúc tôi bị chị ấy tổn thương, tôi thề sẽ...!không bao giờ gặp lại chị ấy nữa.
Vừa không muốn gặp chị ấy, vừa bắt đầu nhớ thương.
Tôi không biết chị Hựu Thanh có nhìn hiểu khẩu hình miệng của tôi hay không, chị ấy chỉ liếc sang nhìn, sau đó không hề trả lời nữa.
Tôi không thích dáng vẻ trầm tĩnh của chị ấy, lúc chị ấy nói chuyện, tôi đã không hiểu chị ấy nghĩ gì, huống chi là lúc chị ấy yên lặng.Tôi không biết những lúc im lặng, chị ấy đang nghĩ gì, có thể là chị ấy đang nghĩ cách để ngăn cản kẻ nhàm chán là tôi đây.
Chị ấy chỉ tùy ý nói một câu cũng có thể đánh tan hết nhiệt huyết trong tôi.
Rời khỏi thư viện, Hạ Hựu Thanh vẫn đi theo sau tôi.
Tôi quay đầu nhìn chị ấy, đáy lòng dâng trào cảm giác sầu não khiến tôi nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Nếu chị không yêu em, cũng đừng xuất hiện trong cuộc sống của em, dù là bất kì hình thức nào."
Tôi lại đứng trước mặt chị ấy, bày tỏ tôi yêu chị ấy một lần nữa, tôi không bỏ xuống được.
Tôi xoay người rời đi, chị ấy tiến vài bước, nắm cổ tay tôi.
"Chị thử rồi."
"Nhưng mà chị không làm được." Chủ nhà cứ nắm cổ tay tôi như thế.
"Xin lỗi em, nếu chị khiến em..."
"Khiến em đau khổ rồi bỏ rơi em, mặc em tự chữa lành vết thương suốt một năm? Khi em đã quen với cuộc sống bình lặng thì chị đột nhiên xuất hiện để quấy nhiễu sự yên ổn của em có đúng không?" Trước mặt Hạ Hựu Thanh, cảm xúc ấm ức trong tôi lập tức lên men.
Cổ họng Hạ Hựu Thanh giật giật.
"Tiểu Hoàn, chị..."
"Chị muốn nói câu gì để tổn thương em nữa?"
"Chị...!có thể ôm em không?" Nói dứt lời, Hạ Hựu Thanh ngay lập tức ôm tôi, chị ấy ôm siết chặt tôi.
"Rõ ràng chị đã thay đổi rất nhiều nhưng chị vẫn cứ do dự, thiếu quyết đoán khi đứng trước em." Hạ Hựu Thanh nói.
"Thật xin lỗi..."
Hạ Hựu Thanh nói liên tiếp mấy câu "xin lỗi" tôi.
"Em không cần lời xin lỗi của chị..." Tôi cắn môi.
Cái ôm của người này vẫn ấm áp như trước nhưng mà tôi không muốn vội vàng tha thứ, tôi không muốn mập mờ cái nào cũng được, không muốn không rõ ràng.
"Nếu như em và cô ấy đã bên nhau, chị sẽ vui mừng cho em.
Nếu như hai người vẫn chưa ở bên nhau, chị..." Chị Hựu Thanh vuốt vuốt tóc tôi, giọng nói rất đỗi dịu dàng, không giống giọng điệu dứt khoát ngày thường của chị ấy.
"Cô ấy nói đúng, chị có tâm bệnh trong lòng.
Chị không muốn khiến em...!Chị cũng không biết mình có thể..." Chị Hựu Thanh nói.
"Chẳng qua lúc đó chị chưa hiểu rõ, chị không biết..."
"Vậy bây giờ chị hiểu rõ chưa?"
"Vẫn chưa..." Hạ Hựu Thanh vẫn ôm tôi.
Vậy chị ôm em như vậy là có ý gì? Người qua kẻ lại, có lẽ đây là chuyện táo bạo nhất mà người điềm đạm như Hạ Hựu Thanh từng làm."
"Chị không muốn để mất em lần nữa."
Lúc quay về phòng, tôi vẫn còn chút ngẩn ngơ.
Nhưng tôi chắc chắn rằng mình đang vui sướng, cả người tôi đều sướng rơn.
Tôi đã từng tưởng tượng chị Hựu Thanh cũng yêu tôi, tôi cũng sẽ cảm thấy đau khổ hoặc vui sướng vì sự tưởng tượng của mình nhưng cho đến tận bây giờ tôi chưa từng được trải nghiệm cảm giác này.
Thì ra tưởng tượng là một chuyện, trải nghiệm chân thật lại là một chuyện khác.
Hiện tại Bắc Kinh khá lạnh, chị ấy sửa lại khăn quàng cổ cho tôi.
"Ngày mai, chị đến đón em đi ăn trưa, nhé?"
"Ngày mai, chị Hoan đến tìm em..." Tôi nói.
"Chị ấy mở chi nhánh công ty ở Bắc Kinh nên nhờ em giúp một tay."
"Ừ." Chị Hựu Thanh nói.
"Vậy chừng nào em rảnh?"
"Ngày mai sau khi từ công ty về, em gọi chị ngay, được không?"
"Được, chị chờ em." Chị Hựu Thanh sờ lỗ tai tôi.
"Lạnh ghê, em mau vào đi."
"Vậy chị cũng về sớm nha, đi đường cẩn thận."
"Được."
Khi tôi vào cửa, chị Hựu Thanh vẫn còn đứng tại chỗ vẫy tay với tôi.
Trở về phòng ngủ, tôi thở ra một hơi, mặc dù sang năm tôi đã ba mươi nhưng khi gặp người mình yêu, chân tôi vẫn mềm nhũn từng trận.
"Tiểu Hoàn, cậu sao thế?" Bạn cùng phòng đang nấu lẩu trong phòng, cậu ấy cắn đũa.
"Cậu ăn không?"
"Ăn." Tôi ngồi xuống ghế, lúc buồn sẽ muốn ăn, lúc vui cũng sẽ cảm thấy thèm ăn gì đó.
"Lấy cho mình đôi đũa đi."
"Ồ? Ăn ngon miệng ghê." Bạn cùng phòng đưa chén đũa cho tôi.
"Không phải là cậu nói dạo này sắp ba mươi, tiêu hóa không tốt ư?"
"Hôm nay mình vui."
"Có chuyện gì vui?" Bạn cùng phòng nói xong thì ngừng một chút, cậu ấy trợn mắt.
"Để mình đoán thử, có phải vừa rồi cô Hạ đưa cậu về?"
Cô Hạ...!Cái tên này...!cảm giác kích thích ghê...!Thú vị thật...!
"Ừ..."
"Cô ấy hôn cậu?"
"...!Đâu có."
"Cô ấy còn chưa hôn cậu, cậu đã như vậy rồi?" Bạn cùng phòng nói: "Nếu cô ấy thật sự làm gì cậu, không phải là cậu sẽ đốt pháo luôn à?"
"Cũng có thể..." Tôi ăn cục tôm viên của bạn cùng phòng.
"Chị Thanh Mai*, cậu tính thế nào?"
*Thanh mai: trong từ thanh mai trúc mã.
Vấn đề bạn cùng phòng hỏi, tôi cũng đã suy ghĩ rất lâu.
Đến tối, chị Hựu Thanh gửi đến vài tấm ảnh, ảnh chụp chị ấy nấu cơm tối.
Trang trí rất tinh tế.
"Chị sẽ nấu cơm, em về đi."
Từ trước đến nay đều là tôi chủ động, đột nhiên chị Hựu Thanh chủ động như vậy khiến tôi không quen lắm...!Chị ấy ngược đãi tôi lâu quá khiến tôi có cảm giác như mình là một đứa M.
"Chị, trước giờ chị đâu có nói những lời như thế với em."
"Ừ." Chị Hựu Thanh trả lời.
"Thật ra lúc chị nói xong, chị cũng cảm thấy khá xấu hổ nhưng nếu so sánh với xấu hổ, chị càng không muốn hối hận.
Chị sợ sau này chị sẽ hối hận vì đã không nói cảm xúc thật của mình cho em biết."
"Em cần chậm lại một chút."
"Hả?"
"Cảm xúc hôm nay thật sự thay đổi lên xuống chóng mặt.
Em sắp ba mươi rồi, phải giữ cho tâm trạng ổn định một chút mới không mau già."
"Vẫn chưa ba mươi mà."
"Sắp rồi." Nếu tính ngày thì cũng gần đến Tết Nguyên Đán nữa rồi.
"Mới ba mươi thôi." Chị Hựu Thanh gửi icon mỉm cười.
"May quá, có thể đón sinh nhật ba mươi với em."
Lâu lắm rồi tôi không trò chuyện với chị Hựu Thanh lâu như vậy, nói chuyện một mạch đến rạng sáng.
"Chị, chị không ngủ à?"
"Chờ em ngủ, rồi chị ngủ."
"Vậy em đi ngủ." Kết quả là bọn tôi "chúc ngủ ngon" thêm nửa tiếng nữa.
Tôi cảm thấy mình hệt như thiếu nữ mười mấy tuổi, có thể trò chuyện trên mạng lâu như thế.
Bây giờ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tôi không khác cha mẹ là mấy, ngủ sớm dậy sớm, đôi khi tôi còn chạy bộ buổi sáng.
Hôm sau, chị Hoan đưa tôi đến công ty.
Mấy hôm trước, chị Hựu Thanh nhắc đến lập nghiệp, tôi mới nhớ đến ý định này của mấy năm trước.
Quả thật tôi muốn lập nghiệp, kinh nghiệm làm việc ở Thượng Hải nói cho tôi biết, nếu tôi muốn làm bản thân hài lòng thì tôi nhất định phải thoát khỏi hệ thống xí nghiệp.
Xí nghiệp làm vì lợi nhuận, bọn họ sẽ thường xuyên đối mặt với lựa chọn tiếp tục hay từ bỏ, bạn cũng không biết được dự án bạn theo đuổi hơn nửa năm sẽ xuất hiện trước công chúng như thế nào.
"Chị Hoan, em có thể giúp chị một tay nhưng em không muốn đảm nhận chức vụ gì hết." Tôi nói trước.
Tôi không muốn từ chối ý tốt của chị Hoan, tôi biết yêu cầu này sẽ khiến chị ấy khó xử, chức vụ là giấy cam đoan cho "chuyên gia mới nổi."
"Ừm, được thôi, theo ý em đi." Chị Hoan nói xong thì trầm ngâm giây lát.
"Những ngày này, em ở cùng Hạ Hựu Thanh à?"
"Ừm...!chị, em..." Tôi ngừng một chút.
"Chị có nghĩ là em vô dụng không, em...!vẫn không thể quên chị ấy."
"Em quyết định rồi?" Chị Hoan nhìn thẳng tôi, sắc mặt chị ấy hiện lên nét đau thương.
"Dạ." Tôi cúi đầu.
"Chị hiểu rồi."
Vừa xuống xe đi được vài bước, chị Hoan từ ghế lái bước xuống níu tôi lại.
"Chị cũng muốn bản thân rộng lượng một chút, khi em cần thì chị ở bên, khi em không cần thì chị tránh đi...!Nhưng mà..."
"Trái tim chị không phải làm bằng sắt." Đôi môi chị Hoan run run.
"Chị nên trở về sớm hơn, Tiểu Hoàn."
"Chị, chị luôn kể chuyện lúc bé cho em nghe...!Em cảm động nhưng em không nhớ gì cả..." Nhiều chuyện thời thơ ấu, tôi đã không còn ấn tượng, chỉ biết thông qua đôi ba câu nhật ký hoặc là lời kể của những người trong nhà.
Thậm chí tôi không nhớ rõ lúc bé mình đã từng buồn rầu.
"Chị cũng muốn trưởng thành bên em mà." Vành mắt chị Hoan đỏ lên, chị ấy chưa từng có dáng vẻ này.
Chị Hoan ôm lấy tôi.
"Chị chỉ rời đi một chút."
Sau những chuyện thăng trầm này, bọn tôi sẽ không gặp lại nữa.
Khi còn bé, có lẽ tôi rất yêu thích chị Hoan, đến bây giờ tôi vẫn còn cảm nhận được tình cảm của mình lúc bé.
Nhưng tôi bây giờ đã không còn là tôi của lúc bé.
Tôi không có cách nào thực hiện lời ước nguyện của mình khi còn trẻ thơ.
Từ chối chị Hoan khiến tôi cũng rất khó chịu, tối đó chị Hựu Thanh muốn đến đón tôi, tôi cũng từ chối.
Một mình nằm trong phòng ngủ, tôi bị tâm trạng quấy nhiễu đến long trời lỡ đất.
Đã sắp ba mươi nhưng tôi cảm thấy khả năng giải quyết vấn đề của mình vẫn còn rối tinh rối mù.
Khi ở một mình, tôi sẽ luôn nghĩ rất nhiều chuyện linh tinh.
Không bao lâu, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
"Tiểu Hoàn." Chị Hựu Thanh xách theo hộp cơm bằng gỗ đến, chị ấy đưa hộp cơm cho tôi.
"Em ăn chút đi, ngày mai chị lại đến."
"Chị..."
"Hả?" Thấy hốc mắt tôi ửng đỏ, chị Hựu Thanh vươn tay ôm tôi.
"Có phải em làm người rất thất bại không?"
"Sao lại vậy." Chị Hựu Thanh xoa đầu tôi, dỗ dành tôi.
Chị Hựu Thanh luôn an ủi tôi khiến tôi không kiềm lòng được mà sa vào vòng xoáy dịu dàng của chị ấy.
Từ hai mươi lăm tuổi đến nay, tôi đều không dự đoán được mai sau.
"Chị yêu em." Chị Hựu Thanh thì thầm bên tai tôi.
Tôi được chị ấy thức tỉnh, chị ấy là người tôi yêu thương.
Câu trả lời này, tôi chờ đã lâu.
Không tệ, đối với tôi mà nói tất cả đều xứng đáng..