"Chị Hoan."
Giọng nói trong trẻo, nụ cười thẹn thùng.
Đồng Hoan đuổi theo nhưng không thể chạm vào người đó.
Đồng Hoan bừng tỉnh dậy, dù cơn mơ hay đời thật, cô cũng đã mất đi người đó hay nói đúng hơn là cô chưa từng có được người đó.
Về nước sớm hơn một chút là tốt rồi.
Trưởng thành bên em ấy, Đồng Hoan thường nghĩ thế.
Lần về nước trước đây chỉ là một quyết định trong tích tắc.
Đồng Hoan luôn muốn về nước, lúc cô ấy sắp xếp lại đồ đạc thì phát hiện thùng thư của mình trước kia, thử mở ra thì nó vẫn chưa hỏng.
Bên trong trừ bỏ một vài bức thư thu tiền mạng quá hạn, một vài thư thăm hỏi của bạn cũ, thì có hơn mười mấy bức thư có kí tên Tiểu Hoàn.
Tiểu Hoàn, Triệu Hoàn, hộp kí ức của Đồng Hoan lập tức mở tung ra.
"Hoan Hoan, con nghĩ kĩ chưa?" Ba mẹ hỏi.
"Ba mẹ, hai người còn nhớ cô bé hàng xóm không?"
Nhìn bức thư khiến người ta không biết nên cười hay nên khóc, Đồng Hoan cảm thấy về nước cũng không tệ lắm, gặp lại cô bé này cũng rất thú vị.
Tìm được hàng xóm cũ, nhà bọn họ rất dễ tìm.
Vừa vào cửa, Đồng Hoan đã gặp ngay một cô bé ngây ngô.
Năm nay em ấy chắc đã lớn rồi, tại sao vẫn còn nguyên dáng vẻ ngơ ngác lúc bé.
"Đây là Tiểu Hoàn à?"
"Tiểu Hoàn, con còn đứng ngây ra đó làm gì? Chào chị Hoan đi."
Cô bé chào xong, ngượng ngùng trốn vào phòng bếp.
Ngốc nghếch, có điểm đáng yêu.
Đồng Hoan nhiều lần định đứng dậy giúp cô bé pha trà nhưng lại sợ hù em ấy sợ.
Đối với cô bé mà nói, cô là một chị gái "xa lạ" nhỉ.
Điều khiến Đồng Hoan không ngờ đến là một cô gái nhỏ khép kín, ưa thẹn thùng như thế cũng yêu con gái.
Đồng Hoan không khỏi vui sướng, cô ấy cũng tự nói với bản thân không được như thế, điều chỉnh tâm trạng của cô ấy.
Nhưng khi nhìn thấy cô bé, Đồng Hoan có thể cảm nhận huyết mạch của mình rung động.
Cô bé nói mình yêu một người nhưng người đó lại không yêu em ấy.
Đồng Hoan không khỏi cảm thấy vận may của cô ấy đến rồi, trái tim nhảy vọt trong lòng ngực.
Hay lắm.
Con người có thể vì "bài học kinh nghiệm" mà suy tính thiệt hơn, tính xem chuyện mình bỏ ra và nhận lại có tỉ lệ thuận hay không, tính xem lúc nào nên dừng lại để tránh thiệt hại.
Nhưng tình cảm không như thế.
Đồng Hoan là một người khá bi lụy, chính cô ấy cũng biết điều đó là không tốt, cho dù yêu khắc cốt ghi tâm cũng không đổi được người ta mưa dầm thấm lâu.
Vất vả lắm cô mới buông bỏ được một cuộc tình nhưng cô lại không kìm lòng được tiến vào một mối tình đơn phương khác, chính cô ấy cũng không biết phải làm sao.
Càng ở bên, càng thương nhớ.
"Khi còn nhỏ, em rất tin tưởng chị, rất lệ thuộc vào chị.
Bây giờ, chị mong em tin chị, dựa vào chị.
Liệu có còn kịp không?" Ngày đó Đồng Hoan tiễn Tiểu Hoàn về nhà, cô ấy đã nói một câu như thế với em ấy.
Nóng lòng chiếm hữu chính là khởi đầu của sự mất mác.
Đồng Hoan hiểu điều đó nhưng cô ấy vẫn không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.
Tình yêu của Đồng Hoan luôn rất cuồng nhiệt.
Trên một khía cạnh nào đó, cô ấy "bội phục" Hạ Hựu Thanh, bội phục sự chịu đựng âm thầm của Hạ Hựu Thanh.
Đồng Hoan đã sớm biết người Tiểu Hoàn yêu chính là chủ nhà của em ấy.
Khi cô bé nhắc đến chủ nhà, ánh mắt của em ấy sẽ không giống lúc bình thường.
Đồng Hoan ghen tị, ánh mắt như thế, cô ấy cũng đã từng có.
Khi còn nhỏ, cô bé sẽ đi theo sau cô ấy, ngượng ngùng kêu.
"Chị Hoan."
Cho đến sau này, ba mẹ Đồng Hoan hỏi cô có hối hận khi về nước không.
Đồng Hoan không hối hận, tại sao cô lại hối hận, người con gái tốt như vậy, tại sao cô lại hối hận khi gặp lại em ấy.
Cô chỉ hối hận mình đã từng rời xa em ấy, cô không ngờ lần chia xa này là cả một đời.
Cả một đời cô sẽ không có em ấy lại lần nữa.
Từ chỗ Hạ Hựu Thanh về, Tiểu Hoàn trở nên buồn bã.
Đồng Hoan có thể cảm nhận được nỗi buồn của em ấy.
Cô bé không khóc lóc, chỉ có điều vẻ mặt em ấy thiếu sức sống khiến ngưới khác lo sợ, tựa như Tiểu Hoàn đã đánh mất thứ gì đó trong tim.
Đồng Hoan cảm thấy cô không phải là tình thánh, nếu Tiểu Hoàn cứ thế mà rời xa Hạ Hựu Thanh, đấy chính là chuyện cô ao ước.
Những lần Đồng Hoan cao thượng không nhiều, một lần trong số đó chính là lúc cô đưa Tiểu Hoàn đến nhà tang lễ.
Cô cũng không hiểu chính mình đang làm gì.
Khi Tiểu Hoàn ôm cô ta, cô đã hiểu được đôi chút.
Cô muốn Tiểu Hoàn hạnh phúc, tình thánh cũng chỉ đơn giản có thế.
Đồng Hoan không ngờ rằng Hạ Hựu Thanh sẽ kêu cô dắt Tiểu Hoàn đi, thậm chí cô đã định là hai người bọn họ sẽ ở bên nhau.
Quyết định đó rất khó khăn, khi Đồng Hoan đứng bên ngoài, cô vẫn không thể hạ quyết tâm.
Lúc Hạ Hựu Thanh kêu cô dắt Tiểu Hoàn đi, cô không nói hai lời.
Đồng Hoan không ưa tính ẩn nhẫn của Hạ Hựu Thanh, Tiểu Hoàn xứng đáng được yêu thương.
Tiểu Hoàn chọn trường Đại học Bắc Kinh, Đồng Hoan biết cô bé đang trốn tránh hồi ức đau thương.
Dường như Tiểu Hoàn thoáng chốc trở nên chín chắn, em ấy trầm tĩnh hơn nhiều, thậm chí cô bé không phản đối cô đụng chạm.
Vào lúc Đồng Hoan nghĩ rằng cô có hy vọng thì Hạ Hựu Thanh xuất hiện.
Cô ta xuất hiện, cả người Tiểu Hoàn đều vô cùng lo lắng, em ấy trở nên bất an.
Hạ Hựu Thanh vẫn có thể tác động đến cảm xúc của em ấy.
"Chị, chị luôn kể những chuyện khi chúng ta còn bé...!Em cảm động nhưng mà em không nhớ gì cả..." Tiểu Hoàn nhanh chóng thẳng thắn bày tỏ với cô.
Cô bé là thế, không cho cô bất kì cơ hội nào, tình cảm nhưng cũng rất "tuyệt tình".
"Chị cũng muốn lớn lên cùng em mà." Đồng Hoan muốn trưởng thành bên cô bé biết bao.
"Chị chỉ rời đi một chút." Cô chỉ xa cách không lâu, tại sao Tiểu Hoàn không còn là của cô.
Thật ra rất nhiều chuện điều là như thế, cho dù cố gắng cũng không ý nghĩa gì.
Tình cảm cũng vậy, không thể miễn cưỡng, ngay cả ba mẹ cô cũng khuyên cô như thế.
Kinh doanh lâu năm, trên người Đồng Hoan có một sự dẻo dai.
Việc mà cô mong muốn, tác phong trước giờ của cô chính là cố gắng hết sức thúc đẩy.
Sau khi cô bị Tiểu Hoàn từ chối, thậm chí cô đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp.
Khi cô đến dưới lầu kí túc xá của Tiểu Hoàn, vừa lúc gặp phải Hạ Hựu Thanh và Tiểu Hoàn.
Hạ Hựu Thanh ôm em ấy, vành mắt em ấy liền ửng đỏ.
Tuy rằng Tiểu Hoàn khóc nhưng toàn thân em ấy đều thả lỏng.
Tiểu Hoàn thư thái như thế.
Ở một khắc đó, Đồng Hoan tự thuyết phục chính mình.
Rõ buồn cười, từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô diễn, cô tự cho là mình yêu, rồi tự thuyết phục bản thân buông tay.
Sau một khoảng thời gian dài, Đồng Hoan không gặp lại Tiểu Hoàn.
Cô nói rằng công việc bận rộn, cũng không biết là để an ủi ai, chỉ có ba mẹ cô là thở dài thườn thượt.
Đồng Hoan nghĩ, cô có thể buông bỏ cuộc tình kia thì cô cũng có thể từ bỏ Tiểu Hoàn.
Cô chỉ cần chờ, chờ một ngày nắng đẹp, nói không chừng cô có thể vứt xuống.
Ngày trời đẹp rất nhiều nhưng Đồng Hoan vẫn cứ nhớ thương.
Không lâu sau, tin Hạ Hựu Thanh và Tiểu Hoàn sang Mĩ đính hôn truyền đến.
Tiểu Hoàn hỏi cô có thời gian không, cô nói mình bận họp.
Cứ như thế, cô đi lang thang trên đường phố nước Mĩ, dính một trận mưa to.
Mưa tuôn như trút nước, Đồng Hoan bước vào một quán cà phê nhỏ hẹp, nếu như không có cơn mưa này, Đồng Hoan cũng sẽ không phát hiện ra quán cà phê này.
Có một người đàn ông uể oải ngồi trước bệ, phía sau người đó có rất nhiều rượu.
Kỳ quái, rõ ràng là quán cà phê, trên kệ lại bày nhiều rượu như vậy.
Đồng Hoan gọi cà phê rồi ngồi bên cạnh cửa kính.
Đường phố nhanh chóng không còn một ai, mưa mỗi lúc một lớn, không có dấu hiệu ngừng.
Cô ngồi một lúc là nửa giờ, sau đó có tiếng chuông cửa vang lên đinh đinh, một cô gái ôm bản vẽ từ cửa bước vào.
Cả người cô gái ướt đẫm nhưng cô ta vẫn ôm rất chặt bản vẽ trong lòng, tuy vậy bản vẽ vẫn bị thấm ướt chút ít.
Cô gái ngồi bàn bên cạnh Đồng Hoan, cô ta là người Pháp, ánh mắt cô ta sáng lên khi nhìn thấy Đồng Hoan, cô gái dùng thứ tiếng Anh vụng về để chào hỏi Đồng Hoan.
Dường như cô ấy muốn Đồng Hoan làm người mẫu cho mình.
Cô không cần làm động tác gì, cô chỉ cần ngồi đó, giống như vừa rồi cô ngồi uống cà phê là được.
Động tác của cô gái người Pháp rất nhanh, không đến một tiếng, dường như bức ảnh chân dung cô đã vẽ xong.
Cô gái đưa bức ảnh cho Đồng Hoan xem, sau đó dùng tay làm ống nhòm ngó phía xa.
Mưa ngoài trời đã tạnh, cây cối hiện ra một màu xanh biếc.
"Cố gắng lên nha, cố gắng lên." Cô gái Pháp nói một câu tiếng Pháp với Đồng Hoan.
Dĩ nhiên Đồng Hoan nghe hiểu câu này, cô cuộn giấy vẽ, ra cửa.
Thì ra tâm sự nặng nề và u uất của cô, ai cũng có thể nhìn thấy à.
Chờ một ngày nắng đẹp hoặc là một ngày mưa.
Để cô có thể buông xuống.
Đồng Hoan cảm thấy cô có thể làm được.
"Chị Hoan, không phải chị nói hết bận sẽ..."
"Công việc có bao giờ hết." Đồng Hoan trả lời Tiểu Hoàn.
"Đừng lo cho chị."
Đồng Hoan cũng rất thích bức chân dung mà cô gái người Pháp vẽ cho cô, cô đóng khung và treo bức họa trên tường phòng khách.
Lúc nào cô cũng có thể nhìn thấy, lúc nào nó cũng nhắc nhở cô, đừng sầu thảm như thế.
Có đôi khi bạn cảm thấy cả đời mình sẽ không thể quên người đó.
Đã từng trải qua đau khổ, bao giờ cũng đau đớn gấp bội.
Đồng Hoan hi vọng cô không đau đớn quá lâu.
Hai năm qua, Đồng Hoan luôn bay đến khắp nơi trên thế giới, vòng quanh trái đất.
Có đôi khi cô sẽ ở trên hòn đảo nhỏ không tên xem người bản đại nuôi cá, có đôi lúc cô sẽ bay trên bầu trời quên luôn cả ngày tháng.
Lặng nghe tiếng tuyết rơi vào mùa đông, tiếng ếch kêu mùa xuân, tiếng ve mùa hạ, cả tiếng gió thổi vào mùa thu.
Cứ như vậy.
Năm tháng cứ trôi qua như thế.
Dài đằng đẳng.
Đột nhiên có một ngày, một trận mưa lớn ập xuống, mưa rất lớn, khung tranh treo trên tường bị gió thổi rớt.
Khung ảnh lồng kính rớt xuống vỡ toang thành nhiều mảnh, cách lớp thủy tinh cô nhìn bức họa chính mình, nó cũng vỡ tan như lòng cô vậy.
Đồng Hoan thừa nhận cô là một người kém may mắn.
Đêm đó mưa to gió lớn, cô đốt một đống lửa, vùi mình trên ghế sa lon.
Có lẽ ngày mai sẽ rất mệt mỏi đây, mọi thứ trong nhà rối tung, hay là cứ gọi một người giúp việc theo giờ vậy.
Đồng Hoan vẫn vô cùng lo lắng, người giúp việc theo giờ có thể dọn dẹp đống lộn xộn trong nhà cô nhưng trái tim vỡ tan của cô thì không ai dọn được.
Cô suy nghĩ lung tung nhưng lại không biết mình nghĩ gì.
Quả nhiên, người sắp bốn mươi đầu óc sẽ bắt đầu không minh mẫn.
Hôm sau tỉnh giấc, cô bị tia nắng chíu vào mí mắt.
Cô mở mắt ra, bên ngoài là một ngày nắng đẹp.
Thật khó tưởng tượng, trời đẹp như vậy, đêm qua vừa trải qua biết bao dông gió.
Đồng Hoan nhảy khỏi ghế salon, lửa trong lò đã tắt ngúm.
Phòng khách đêm qua có vẻ lộn xộn, hôm nay nhìn lại cũng không có đến nổi như trong tưởng tượng.
Đồng Hoan nhìn bức họa của mình vẫn vỡ vụn.
Nhớ đến ý nghĩ không tốt đêm qua, Đồng Hoan tự cười mình, cô càng nghĩ càng buồn cười, cô cũng không biết tại sao.
Bức họa nằm dưới ánh nắng mặt trời, dường nó có vẻ bớt nặng nề hơn.
Mỉm cười, Đồng Hoan dùng mu bàn tay chậm lên mắt mình, dáng lưng cô cứng đờ.
Khi vết thương tự lành, miệng vết thương sẽ ngứa.
Tình yêu cũng vậy.
- ------------------------
Cám ơn mọi người đã đọc truyện nhé, mình cảm ơn edit đã cho mình đăng bộ này ^^..