Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế

Đến 3 giờ chiều, cảnh Tô Dung hóa trang thành nàng tiên đã quay xong toàn bộ, bây giờ chỉ còn chờ đến khi trời tối, sau đó đi vào trong rừng quay yêu tinh cây. 

Được biết đến là đi theo bạn tốt tới chụp cảnh, Nam thần quốc dân Thẩm Ngự Dương, ngày hôm nay cái gì cũng chưa làm, chỉ là ở lại trường quay để xem quá trình quay quảng cáo.

Nhân viên công tác ở đây đã hơn một lần nhìn về phía hai người Thẩm Ngự Dương và Phó Thanh ngồi song song dưới tán dù trên bờ cát, suy đoán hai vị này rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Phó Thanh bắt chéo chân, quay đầu đi nhìn Thẩm Ngự Dương, "Tớ nói này Thẩm đại ảnh đế, tớ đã cũng cậu ở chỗ này ngốc một ngày, cậu mặc kệ tớ ăn cơm, lại mặc kệ tớ uống nước, để cho tôi ngồi như vậy, là có ý gì?"

Cảm giác của Phó Thanh lúc này còn sót lại, chỉ còn là nhàm chán.

Thẩm Ngự Dương sáng sớm gọi điện thoại, nói là có việc gấp muốn làm, kêu anh hôm nay nghỉ ngơi một ngày, cho các diễn viên nghỉ một ngày.

Phó Thanh và Thẩm Ngự Dương là anh em tốt nhất, nếu anh em nói có việc gấp, Phó Thanh tự nhiên là đạo nghĩa không thể chối từ.

Nhưng mà Thẩm Ngự Dương đang làm cái gì? Hả?

Vô cùng lo lắng phi tới đây, kết quả chính là ngồi ở trên bờ cát phát ngốc?

Thẩm Ngự Dương nghe thấy tiếng Phó Thanh oán giận, rốt cuộc chịu cho Phó Thanh một chút ánh mắt, "Làm sao? Cậu nhàm chán?"

"A a a a!" Phó Thanh hét thảm một tiếng, "Thẩm đại ảnh đế a! Tớ thật là phục cậu rồi!"

Thẩm Ngự Dương câu môi cười nhẹ, "Làm sao vậy?"

Phó Thanh " đằng " một cái từ trên ghế đứng lên, che trước mặt Thẩm Ngự Dương, "Thẩm đại ảnh đế, cậu nói cậu dẫn tớ tới nơi này rốt cuộc muốn làm gì?"

"Cậu tránh ra." Thẩm Ngự Dương khẽ nhíu mày, giơ tay kéo ra Phó Thanh, "Che tôi xem tiểu tiên nữ."

Phó Thanh nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó đột nhiên cười to ra tiếng, "Ha ha ha ha, cậu nói cái gì? Tớ che cậu xem tiểu tiên nữ? Tiểu tiên nữ nào? Tớ như sao lại không......"

Phó Thanh vừa nói vừa xoay người, lại phát hiện Tô Dung đã đứng phía sau anh, gương mặt mang ý cười nhìn anh.

Tô Dung chớp chớp mắt, "Các anh đang nói cái gì? Cái gì tiểu tiên nữ?"

Phó Thanh trừu trừu khóe miệng, "Quả nhiên là tiểu tiên nữ."

"A ~ tôi đã nói là tiểu tiên nữ." Thẩm Ngự Dương đứng lên, tùy tay đẩy Phó Thanh ra, sau đó kéo Tô Dung qua,để cô ngồi ở ghế trên, đương nhiên, cô chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế anh đang ngồi.

"Ai, anh làm gì thế ~" Tô Dung bị cưỡng chế ngồi xuống, không tránh được muốn giãy giụa.

Cô còn chưa làm hòa với anh đâu ~

Thẩm Ngự Dương cong khóe môi, ngồi xổm trước mặt Tô Dung, "Vẫn còn giận à?"

Tô Dung giả vờ nhàn nhạt, quay đầu đi không thèm nhìn anh, "Ai tức giận? Ai dám cùng Thẩm đại ảnh đế tức giận chứ ~"

Thẩm Ngự Dương vừa nghe lời này, trong lòng vui vẻ, hắc, cô gái nhỏ đây là muốn làm khó anh?

Thẩm Ngự Dương nghĩ nghĩ, đứng dậy ngồi cạnh cô, cũng chính là ghế của Phó Thanh, khuỷu tay đặt trên tay ghế, sau đó chống cằm chính mình, cũng không nói lời nào, liền như vậy yên lặng nhìn cô.

Ánh mắt sáng rực.

Hai phút trước còn được, Tô Dung còn có thể kiên trì.

Nhưng mà qua ba phút một, Tô Dung phát hiện chính mình căn bản chịu không nổi Thẩm Ngự Dương chuyên chú nhìn cô như vậy.

"Ai!" Cuối cùng vẫn là Tô Dung bại trận trước, giơ tay đẩy mặt ra Thẩm Ngự Dương, "Anh nhưng đừng nhìn tôi!"

Thẩm Ngự Dương cười khẽ, "Làm hòa nhé?"

Tô Dung khựng lại.

Thẩm Ngự Dương thấy thế lại muốn bắt đầu chăm chú nhìn nữa.

Tô Dung liên tục xua tay, cười ra tiếng tới, "Được được được, tôi thật sự sợ anh rồi!"

Thẩm Ngự Dương nhẹ nhàng thở một hơi, "Làm lành liền tốt."

Tô Dung cong môi, để sát vào Thẩm Ngự Dương một chút, nhỏ giọng hỏi anh, "Anh thật sự sợ tôi tức giận nha ~"

Thẩm Ngự Dương rũ mắt, Tô Dung cười mi mắt cong cong, trong mắt mang theo một tia giảo hoạt.

Không thể phủ nhận, Thẩm Ngự Dương đối với Tô Dung như vậy thì không có sức chống cự gì.

Thẩm Ngự Dương há miệng nói, "Tôi..."

"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ!" Phó Thanh dùng sức ho khan thanh cắt ngang lời Thẩm Ngự Dương muốn nói.

Hai người đồng thời ngước mắt về phía trước, Bạch Khê Viễn và Kiều tỷ đi đến.

Tô Dung nghiêm chỉnh lại, Thẩm Ngự Dương cũng thu liễm biểu cảm trên mặt.

Tô Dung đứng dậy, "Chị Kiều, Bạch tổng."

Chị Kiều đã biết Thẩm Ngự Dương đang theo đuổi Tô Dung, đối với việc hai người ngồi cùng nhau cũng không có kinh ngạc, chỉ là nói cho Tô Dung, "Buổi tối quay khả năng có một chút nguy hiểm."

"Nguy hiểm?" Tô Dung nhướng mày, "Có cái gì nguy hiểm?"

Bạch Khê Viễn cười cười, "Vẫn là tôi tới cùng Tô tiểu thư giải thích đi."

"Buổi tối chúng ta quay cảnh yêu tinh cây, nhưng đạo diễn vừa mới đi trong rừng cây xem xét, nếu muốn quay càng tốt, yêu cầu Tô tiểu thư phối hợp lên cây lấy cảnh."

"Lên cây?" Thẩm Ngự Dương nhíu mày, "Các anh quay cái quảng cáo son môi làm sao mà phức tạp thế?"

Thẩm Ngự Dương nhận đại ngôn rất ít, chỉ có mấy cái còn lại đều là nhãn hiệu quốc tế.

Nhãn hiệu quốc tế  và siêu sao quốc tế căn bản không cần giống Tô Dung phức tạp như thế, Thẩm Ngự Dương cho dù là chỉ đứng ở tại chỗ giơ lên thứ này, vậy cũng là một cái quảng cáo.

Bạch Khê Viễn âm thầm cười khổ, Thẩm ảnh đế này tới xem náo nhiệt gì chứ!

"Cái này, Thẩm ảnh đế, quảng cáo của chúng tôi không thể so sánh với quảng cáo của ngài và thời lượng cũng dài hơn của ngài, đây là video đặt ở trang web chính thức của công ti M chúng tôi!"

Sắc mặt Thẩm Ngự Dương cũng không có bởi vì Bạch Khê Viễn giải thích mà khá hơn.

Anh còn muốn nói gì, Tô Dung lại đứng lên, hỏi, "Bạch tổng, dùng phương pháp nào để quay trên cây?"

Bạch Khê Viễn thấy Tô Dung nhả ra, tức khắc mặt mày hớn hở lên, "Tô tiểu thư cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo đảm an toàn của cô, nếu cần thiết nói, chúng ta sẽ thêm dây thép thiết cho cô..."

"Cần thiết thêm!" Thanh âm Thẩm Ngự Dương bình đạm, nhưng lại cho Bạch Khê Viễn biết, anh nói không phải thỉnh cầu, mà là yêu cầu.

"Vâng vâng vâng, nhất định thêm nhất định thêm!" Bạch Khê Viễn lén lút xoa bóp tay, nghĩ thầm Thẩm ảnh đế này cũng thật khó hầu hạ!

Nhưng việc này có thể thỏa hiệp thì tốt!

"Tô tiểu thư, tôi đi thông báo Lisa một tiếng, kêu cô ấy tới giúp ngài sửa sang quần áo một lần nữa."

"Được."

Bạch Khê Viễn đi rồi.

Chị Kiều nhíu mày, "Tô Dung, em sao có thể đáp ứng loại yêu cầu này của ông ta? Trong thỏa thuận hợp tác của chúng ta, cũng không có viết chuyện phải treo dây thép lên cây, còn là quay buổi tối, nguy hiểm nhiều."

"Chị Kiều." Tô Dung xoa bóp ấn đường của mình, cô có chút mỏi mệt, "Để em nghỉ ngơi một lát đi."

Chị Kiều nhấp môi, "Được rồi, em nghỉ ngơi một lát, chị đi hỏi đạo diễn một chút về việc buổi tối quay."

"Dạ, cảm ơn chị Kiều."

"Khách khí cái gì."

Phó Thanh thấy chị Kiều tránh ra, lại nhìn chính mình, bỗng nhiên cảm thấy anh có chút vướng bận.

"Cái kia... Tớ cũng rời đi một chút, A Ngự, tuy rằng người ở đây không nhiều lắm, nhưng cậu vẫn là chú ý một ít, đừng bị người có tâm lợi dụng."

Lời Phó Thanh nói mơ hồ, Thẩm Ngự Dương cũng hiểu anh ấy là lo lắng anh và Tô Dung sẽ truyền ra tai tiếng.

Phó Thanh nói, "Tớ qua bên kia đi dạo, xem có người chụp không nên chụp hay không."

"Được, cảm ơn."

Bình tĩnh lại, Thẩm Ngự Dương cũng phát hiện hành động của mình có chút không ổn.

Tô Dung vẫn là người mới, này lại là quảng cáo đầu tiên của cô,anh cao điệu xuất hiện như vậy, đối với Tô Dung sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt, cũng khó trách Tô Dung muốn đồng ý điều kiện Bạch Khê Viễn vừa mới đưa ra.

Cô ấy là sợ truyền ra tin đồn.

Nói Tô Dung ỷ vào thân thế Thẩm Ngự Dương, xuất ra con bài lớn.

Thẩm Ngự Dương nhấp môi, anh xúc động!

Tô Dung nhắm mắt nghỉ ngơi, nửa ngày không có nghe thấy tiếng của Thẩm Ngự Dương.

Mở mắt ra, liền nhìn đến đang tự trách Thẩm Ngự Dương.

"Anh làm sao vậy?" Tô Dung ngồi dậy, bỗng nhiên nghĩ tới một việc, Thẩm Ngự Dương giữa trưa hẳn là không ăn cơm.

Thẩm Ngự Dương khom lưng giơ tay xoa nhẹ hai cái trên đầu Tô Dung, "Thực xin lỗi."

"???Làm sao vậy đây là?" Mắt Tô Dung khẽ động, "Thẩm đại ảnh đế, anh đói bụng sao?"

Thẩm Ngự Dương dở khóc dở cười, anh xin lỗi và anh đói bụng sao lại có liên quan với nhau?

Tô Dung nhìn đồng hồ, "Hơn ba giờ, giữa trưa anh không ăn cơm, muốn đi theo Phó đạo diễn ăn chút gì hay không, sau đó về nhà?"

"Cô cũng không ăn cơm." Thẩm Ngự Dương nói nhỏ, "Buổi sáng cô ăn ít như vậy, đã một ngày chẳng lẽ không đói bụng sao?"

Tô Dung lắc đầu, "Đây là công việc của tôi, tôi nếu giữa trưa ăn cơm lúc quay sợ sẽ có bụng nhỏ."

"Vậy cũng không thể để bị đói." Thẩm Ngự Dương nhíu mày, "Tôi bây giờ về nhà nấu canh, chờ cô quay kết thúc liền lập tức quay lại."

"Không cần, tôi còn không biết mấy giờ có thể kết thúc đâu." Tô Dung không nghĩ phiền toái Thẩm Ngự Dương, huống chi cô nói cũng là thật sự.

Thẩm Ngự Dương duỗi tay đặt tay Tô Dung trong tay mình, "Tôi chờ em, tôi ở nhà chờ em trở về."

Thẩm Ngự Dương nhìn mắt Tô Dung, rất nghiêm túc và kiên định.

Trái tim Tô Dung trong nháy mắt dường như bị đánh trúng một cái, sau đó nhanh chóng mở ra.

Anh nói, anh chờ cô, anh ở nhà chờ cô.

Tô Dung bị những lời này của Thẩm Ngự Dương  ấm đến trong tim, thậm chí quên mất chính mình nên đáp lại.

Cô ngẩn ngơ nhìn Thẩm Ngự Dương nâng tay cô đặt ở bên môi khẽ hôn một cái, nhìn Thẩm Ngự Dương rời đi.

Tô Dung không biết chính mình bao lâu mới lấy lại tinh thần.

Cô  rũ mắt, nhìn chỗ vừa mới bị Thẩm Ngự Dương hôn qua, nơi đó bắt đầu nóng rực, dường như từ cánh tay truyền đến trong tim.

"Thẩm Ngự Dương..." Tô Dung cong môi, nhẹ giọng gọi tên của anh, ngay sau đó bật cười trong vô thức.

"Tô tiểu thư!" Tiếng tiểu Lâm từ nơi xa truyền đến, "Nên chuẩn bị quay cảnh buổi tối rồi!"

Tô Dung lên tiếng, lập tức đi đến chỗ đạo diễn.

Lúc này Tô Dung chỉ cảm thấy mỏi mệt trên người đã hóa hư không, cả người tràn ngập nhiệt tình, cô muốn nhanh chóng xong, sau đó liền có thể về nhà.

Mà trong nhà, anh đang đợi cô.

Buổi tối sáu giờ, trên bờ cát tổ quay đã liên tục chiến đấu ở các chiến trường tới rừng rậm cách đó không xa.

Đạo diễn cầm loa, "Các tổ chuẩn bị xong hết chưa? Bắt đầu quay!"

Theo tiếng đạo diễn nói, Tô Dung mặc một cái váy dài màu đen đi ra.

Ánh đèn chiếu đến trên người cô, nổi lên tinh tinh điểm điểm lấp lánh.

"Oa!!! Đẹp quá đi!"

- ------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Ngự Dương: A a a a! Tôi hôn tay của vợ tôi rồi!!!

Tô Dung:)

- ---------------------------------------

Ây da, mình vẫn hoang mang không biết nên edit cách gọi của anh nhà thành anh-em, tôi-cô hay tôi-em đây tại vì hai người chưa nói rõ nữa, mọi người vote đi:>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui