Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế

Tô Dung mím mím môi, suy nghĩ một chút, sau đó từ trên giường bò dậy chạy đến trước mặt Thẩm Ngự Dương, sau đó ngẩng đầu lên cười tươi, "Thẩm ảnh đế, anh lại đây."

Khoé môi Thẩm Ngự Dương cong lên, liền muốn ôm Tô Dung vào trong lòng ngực.

Tô Dung giơ tay đặt trên ngực anh, "Thẩm ảnh đế, anh còn muốn làm gì ~"

Thẩm Ngự Dương nâng cằm cô, cúi người tới gần cô, nhướng mày, "Anh muốn làm gì, em còn không biết sao?"

Từ "Làm" được anh nhấn mạnh, Tô Dung phản ứng lại lỗ tai liền đỏ.

"Lưu manh!" Tô Dung hừ nhẹ một tiếng, xoay người thoát khỏi lòng anh.

Thẩm Ngự Dương sao có thể cho Tô Dung được như ý?

Anh kéo cánh tay cô, dùng sức một cái, người Tô Dung ngưỡng về phía sau, sau đó cảm giác được cánh tay Thẩm Ngự Dương bắt lấy chân cô.

Tô Dung "A" một tiếng, cả người liền bị Thẩm Ngự Dương bế lên.

Bế công chúa!

Tô Dung theo bản năng ôm lấy cổ anh, liếc hờn anh một cái, "Làm gì vậy ~ làm em sợ hết hồn."

Thẩm Ngự Dương cắn lỗ tai Tô Dung, "Tiểu tiên nữ, còn cười hay không hả?"

Tô Dung lúc này mới nhớ tới, lúc nãy cô đang cười là khi Thẩm Ngự Dương được Lăng Trạch ôm về, Thẩm Ngự Dương liền ôm cô y hệt!

Tô Dung cười khẽ, "Sao anh trẻ con vậy."

Thẩm Ngự Dương ôm Tô Dung từng bước một đi đến giường, sau đó thả cô xuống, nghiêng người hôn môi cô, từng chút từng chút rồi mơ hồ không rõ nói, "Trẻ con? Không được rồi, anh cần thiết phải chấn chỉnh uy nghiêm thôi!"

Vừa dứt lời, Thẩm Ngự Dương chặn môi của Tô Dung, ngón tay từ dưới áo của cô đi vào.

Tô Dung bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, chỉ có thể bám chựt vào người Thẩm Ngự Dương, mặc anh làm.

Bỗng nhiên, cô cảm giác trước ngực lạnh lẽo. Lúc này mới hoàn hồn, đẩy Thẩm Ngự Dương một chút, "Đừng, anh vừa mới xuất viện."

Thẩm Ngự Dương ghé vào Tô Dung thở dồn dập. Hơi nóng phà vào cổ cô, cô có thể cảm giác được môi và lưỡi của anh đang dạo chơi trên cổ cô.

Tô Dung lại đẩy Thẩm Ngự Dương hai hạ, "Anh dưỡng thương trước được không?"

Thẩm Ngự Dương dừng một chút, cắn cô một cái thật mạnh, thấp giọng nói một câu, "Được, cho em nợ đấy."

Tô Dung: "......" Đàn ông ăn qua thịt, thật là một ngày chay cũng không muốn ăn mà!


***

Việc chấn động não nhỏ này, Tô Dung rất để ý.

Mỗi ngày đều làm những món khác nhau cho anh ăn, thúc giục anh nghỉ ngơi nhiều.

Thẩm Ngự Dương cảm thấy những ngày này anh ngoại trừ ăn chỉ có ngủ, thật là chuyệnnhỏ xíu đều không có, muốn tắt đèn cùng cô vợ nhỏ tham thảo một chút việc lớn đời người, cô ấy luôn cự tuyệt anh.

"Ai..." Thẩm Ngự Dương nửa dựa vào trên giường, lớn tiếng thở dài, mục đích thực rõ ràng, chính là muốn hấp dẫn lực chú ý của người nào đó còn đang trang điểm.

Ở Thẩm Ngự Dương lần thứ năm than thở, Tô Dung cuối cùng cũng nhịn không được, cười đi tới trước giường anh.

"Thẩm đại ảnh đế, em thật sự rất nhanh sẽ về, em thề đó."

"Ai." Thẩm Ngự Dương tiếp tục thở dài, sau đó ở trên giường lật người lại, đưa lưng về phía Tô Dung, dùng một bộ giọng rất là uất ức nói, "Vợ tôi không cần tôi, ghét bỏ tôi, ai, tôi thật là một người vô dụng mà ~~~~"

Tô Dung buồn cười đếnvô cùng, khom lưng ghé vào hôn môi Thẩm Ngự Dương, "Rất nhanh mà, bây giờ là 8 giờ 45, em bảo đảm, trước bốn giờ nhất định sẽ về!"

Thẩm Ngự Dương nghiêng người liếc Tô Dung một cái, "Em hứa à?"

"Ừm ừm ừm, em hứa! Thề luôn!" Tô Dung lời thề son sắt, "Nếu không giữ lời, tùy anh xử trí!"

"Được!" Thẩm Ngự Dương bật dậy, Tô Dung bị anh xốc lên, may mắn bắt được cánh tay anh.

"Thẩm Ngự Dương!" Tô Dung trừng mắt anh, "Sao anh có thể ngồi dậy mạnh như thế! Chóng mặt làm sao bây giờ!"

Thẩm Ngự Dương sờ sờ đầu Tô Dung, "Anh sai rồi."

"Hừ!"

Thẩm Ngự Dương nhấp môi cười cười, "Cô vợ nhỏ dễ thương làm người ta thích của ai đây ta?"

Tô Dung nhịn cười.

Thẩm Ngự Dương tới gần Tô Dung, cằm để ở trên vai cô, nghiêng đầu thở vào lỗ tai Tô Dung, "Bảo bối nhà ai, không có người nhận, anh cần phải mang về nhà thôi."

Tô Dung nghiêng đầu, "Có thể mang đi anh liền thử xem."

Thẩm Ngự Dương bật cười, nghiêng đầu hôn một cái trên mặt Tô Dung, "Về sớm một chút, anh sẽ nhớ em."

Cô ừm một tiếng, hôn đáp lại "Sẽ sớm một chút, em cũng nhớ anh."

Tô Dung nói xong, liền đứng dậy sửa sửa váy, vãy tay với Thẩm Ngự Dương rồi đi ra cửa.


Thẩm Ngự Dương xuống giường, đưa Tô Dung đến cửa, lại dính dính nhão nhão một lát mới luyến tiếc tách ra,

Anh nhìn Tô Dung ra cửa tiểu khu, lúc này mới lấy điện thoại gọi Lăng Trạch.

"Anh Lăng, mười phút sau đến đón em."

Cúp điện thoại, Thẩm Ngự Dương xoay người trở về phòng thay quần áo cũng ra cửa.

Tô Dung hôm nay có một buổi chụp ảnh, là một tạp chí 《 Fairy Girl 》nổi tiếng có doanh số đứng thứ nămcả nước.

Thị trường chủ yếu của《 Fairy Girl 》 là các cô gái từ 16 đến 24 tuổi.

Những cô gái độ tuổi này, vừa mới vào vườn trường cấp ba, bắt đầu chú ý ăn mặc, chú ý ánh mắt người khác, mà những cô gái dưới dưới 24 tuổi, còn lại là chưa tốt nghiệp đại học, đang đứng ở giai đoạn tương đối nhẹ nhàng trước khi bước vào xã hội.

Nói chuyện yêu đương, cùng bạn trai đi ra ngoài xem phim.

Hoặc là cùng bạn thân đi ra ngoài dạo phố, uống trà chiều.

Nội dung bên trong 《 Fairy Girl 》, sẽ căn cứ mỗi tuổi tác của những cô gái, tham dự trường hợp gì thích hợp.

Đã từng có người đưa ra nghi ngờ, 《 Fairy Girl 》 cung cấp trang phục cho các cô gái,liệu có ảnh hưởng đến việc học sinh không chú ý học tập hay không.

Nhưng theo thời gian trôi qua, mọi người đều có thể phát hiện, các cô gái thích hợp xem một ít tạp chí phù hợp với độ tuổi của họ, tìm được trang phục phù hợp với tuổi của mình, sđiều đó sẽ khiến các cô gái tự tin và xinh đẹp hơn.

Tô Dung hôm nay quay chụp cũng không phải bìa tạp chí, mà là trang bên trong, tổng cộng tám trang, điều cần thể hiện là cô gái đang yêu nên ăn mặc như thế nào.

Khi Tô Dung nhìn đến tiêu đề, là có chút không nói nên lời, cô là một người đã kết hôn...

Nhưng mà nghĩ kĩ lại, lại không ai biết cô và Thẩm Ngự Dương đã kết hôn, tự mình xây dựng tâm lý một phen, Tô Dung thật vui vẻ nhận công việc này.

Tám trang bên trong, mỗi trang quần áo, trang điểm và phụ kiện, vô tình tiết lộ trái tim của cô gái, đều là không giống nhau.

Từ 9 giờ rưỡi bắt đầu, Tô Dung vẫn luôn quay chụp, thay quần áo, hoá trang lại, quay chụp tiếp cả buổi.

Trước khi chụp, cô đặt điện thoại ở chỗ chị Kiều, sợ để lỡ điện thoại của Thẩm Ngự Dương.

Nói đến cũng khéo, Tô Dung càng không nghĩ lỡ điện thoại của Thẩm Ngự Dương, càng sẽ lỡ.

Studio đang quay chụp người mẫu có vài tổ,người không đủ, chị Kiều cũng vội theo.

Chụp xong bộ thứ sáu, Tô Dung cảm giác cả người nhức mỏi, thừa dịp nghỉ ngơi mười phút cô ngồi ở trên ghế xoa cổ bóp vai, thường thường đấm đấm chân.


Tô Dung tùy tay lấy điện thoại qua, phát hiện có năm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Thẩm Ngự Dương.

Nháy mắt, cổ Tô Dung không đau, chân cũng không mỏi, vội vàng gọi lại nhưng không người tiếp nghe.

Liên tiếp gọi ba cuốc, đều không có người nhận.

Tô Dung cúp điện thoại, hơi nhíu mày, nghĩ thầm Thẩm Ngự Dương có phải ngủ rồi hay không?

Cách đó không xa lại có người gọi Tô Dung, cô liền để điện thoại lại chỗ cũ rồi trở lại chụp.

Ba giờ hai mươi phút chiều, tám bộ quần áo đã chụp xong, thu xếp chuẩn bị về nhà.

Cuối cùng khi cầm lấy điện thoại, weibo đưa tới một tin tức.

#Lộ ảnh ảnh đế Thẩm Ngự Dương cùng nhà thiết kế nổi tiếng Phó Vinh Ngọc bí mật gặp nhau ở quán cà phê, nghi ngờ rằng có tình yêu mới #

Tô Dung: "......"

Cô click mở ảnh phía dưới, thật đúng là Thẩm Ngự Dương cùng một cô gái.

Tô Dung nhướng mày, cảm giác đầu tiên, thế nhưng là muốn cười.

Đám phóng viên này thật là quá biết bắt gió bắt bóng, chẳng lẽ gặp mặt liền nhất định là quan hệ bạn trai bạn gái sao?

Tô Dung một chút ít đều không có hoài nghi Thẩm Ngự Dương, chỉ là... cô nheo hai mắt lại, cẩn thận nhìn nhìn ảnh chụp, hừ một tiếng.

Lúc đăng lên weibo, Thẩm Ngự Dương đang ở trong thang máy.

Mắt thấy gần đến bốn giờ, Thẩm Ngự Dương nghĩ Tô Dung sắp về, sốt ruột về nhà cũng không có xem điện thoại.

Trong quá trình thang máy đi lên, Thẩm Ngự Dương vẫn luôn lo sợ bất an, nếu về nhà phát hiện vợ của anh đã về, hậu quả kia... chậc chậc.

Thẩm Ngự Dương thật cẩn thận mở cửa, trong phòng một chút động tĩnh đều không có, nhìn nhìn kệ giày ở cửa, Thẩm Ngự Dương nhớ lại đôi giày Tô Dung mang sáng nay, lúc này mới xác định cô còn chưa về.

"Hô ~" Thẩm Ngự Dương thay dép xong, vừa di đến phòng tắm vừa cởi nút áo sơmi.

Mười lăm phút sau, Thẩm Ngự Dương mở cửa phòng tắm ra, Tô Dungđang ôm hai tay, cười nhìn anh.

Thẩm Ngự Dương kinh ngạc, "Bảo bối em về rồi sao không lên tiếng?"

Tô Dung cười, "Thẩm ảnh đế không phải đang tắm sao, em liền chờ thôi, dù sao cũng không có việc gì."

"Sao có thể chứ!" Thẩm Ngự Dương một tay vuốt tóc, một tay ôm lấy bả vai Tô Dung, mang theo cô đến phòng khách, "Bảo bối nếu em nói, anh khẳng định sẽ đi ra sớm."

Tô Dung nhướng mày, "Khỏa thân à?"

Thẩm Ngự Dương não bổ một chút trường hợp kia, cười hì hì, liên tục xua tay, "Vẫn là thôi đi."

Tô Dung quay người, thoát khỏi Thẩm Ngự Dương cánh tay.


Thẩm Ngự Dương sửng sốt một chút, "Dung Dung? Sao vậy?"

"Anh nói làm sao nè?" Tô Dung cười như không cười nhìn anh.

Thẩm Ngự Dương lúc này mới phát hiện, giữa mày Tô Dung, ẩn ẩn có tức giận.

Thẩm Ngự Dương khôngđùa nữa, kéo Tô Dung ngồi ở trên sô pha, cùng cô mặt đối mặt, "Làm sao vậy? Bảo bối? Hôm nay quay chịu ấm ức sao?"

Tô Dung hừ một tiếng, cúi đầu lấy điện thoại ra, sau đó tìm cái tin đang rất nóng trên weibo, đưa tới trước mắt Thẩm Ngự Dương, "Tự! Mình! Xem!"

Thẩm Ngự Dương nhìn vài giây, dừng một chút, "Dung Dung, anh có thể giải thích."

"Không nghe." Tô Dung nghiêng đầu, nói rõ không nghĩ để ý tới Thẩm Ngự Dương.

"Dung Dung, bảo bảo, vợ à, anh sai rồi mà." Thẩm Ngự Dương ôm chặt Tô Dung, cúi đầu ở trên mặt cô, trên cổ, ngực cọ cọ, giống như một chú cún, dính ở trên người Tô Dung trên, quẳng cũng quẳng không ra.

Thẩm Ngự Dương nghĩ, chỉ một mình hẹn người ta lần đầu, còn bị Dung Dung bắt được!

Tô Dung tránh thoát khỏi Thẩm Ngự Dương ôm ấp, đứng lên.

Cô trên cao nhìn xuống nhìn anh, "Đồng chí Thẩm Ngự Dương."

"Có!"

Sắc mặt Tô Dung nghiêm túc, "Hành vi hôm nay của anh sai chỗ nào, anh biết không?"

"Vâng, anh biết sai rồi! Bảo đảm không có lần sau!" Thẩm Ngự Dương ngồi nghiêm chỉnh, rất là khẩn trương.

Tô Dung gật gật đầu, một lần nữa ngồi trở lại, "Xem thái độ nhận sai của anh, tha thứ anh lần này."

"Nhưng......"

Thẩm Ngự Dương vốn dĩ vừa định thở phào nhẹ nhõm, vừa nghe Tô Dung còn có lời phía sau, trái tim lại thót lên.

Tô Dung rời khỏi Weibo, cau mày nhìn anh, "Thân thể anh còn chưa khoẻ liền tùy tiện ra cửa, em còn cảm thấy có chút tức giận đấy."

Thẩm Ngự Dương: "......"

Mạch não cô vợ căn bản không cùng tần số nên làm cái gì bây giờ? Online chờ, rất cấp bách!

- -_----------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhuyễn Đường: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Hạt nhọc lòng! Dung Dung căn bản không phải nghĩ như vậy!.

Thẩm ảnh đế:.......

- --

Đang pk với mấy bài kiểm tra nên không có thời gian huhu, có lẽ sẽ đợi thi xong mới up tiếp được nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận