Chương 17:
Không phải tự sát, bốn chữ đơn giản nhưng lại giống như một lưỡi dao cứa vào lòng tôi.
Tôi nắm chặt nắm đấm lẩm bẩm: “Làm sao cô khẳng định là do Triệu Hiên Hiên làm ?”
“Còn nhớ những gì chúng ta nói lúc đầu không ?”, nha cô hỏi, “khi mà Triệu Hiên Hiên chết, tôi tưởng rất quỷ nhi tái sinh, nhớ không ?”
Tôi gật đầu: “Nhớ”.
Nha cô tiếp tục nói: “Tôi còn từng nói với cậu, lệ quỷ sẽ giết người thân cận trước, cậu là người yêu Tiểu Nhã, rất có khả năng cô ấy sẽ giết cậu, nhớ không ?” – “Nhớ”
Nha cô nghiêm túc: “Nếu như ngay từ đầu chúng ta đã sai thì sao ? Nếu như ngay từ đầu đã không có quỷ nhi tái sinh mà là tôi hiểu nhầm thì sao ?”
Tôi nghi ngờ: “Ý gì thế ?”
Nha cô hít một hơi sâu, trầm giọng: “Có lẽ khi Triệu Hiên Hiên chết, cậu ta không phải bị Triệu Ngọc Lan giết mà là bị Triệu Tiểu Nhã giết, cậu thấy sao ?”
Tôi nghe xong có chút sững sờ: “Tại sao Triệu Tiểu Nhã phải giết cậu ấy ?”
“Nếu như Triệu Tiểu Nhã muốn hóa thành lệ quỷ, vậy thì có thể giết hai loại người.
Một là những người thân cận, hai là kẻ thù.
Trêи thực tế cậu có thể coi là người thân của cô ấy nhưng không được coi là thân cận nhất mà người nhà cô ấy đã chết hết rồi.
Cho nên so với cậu thì kẻ thù sẽ mạnh hơn nhiều.”
“Ý của cô là nói, Tiểu Nhã sớm đã biến thành lệ quỷ, mà Triệu Hiên Hiên chính là tế phẩm ?” – “Đúng”
“Vậy thì kẻ nào tìm tôi ?” – “Rất có khả năng là Triệu Ngọc Lan vì cậu cũng được coi là người thân của cô ấy.
Cậu và Tiểu Nhã từng yêu đương nên được coi là con rể cô ấy.”
Tôi nghe xong hít một hơi lạnh lẽo: “Đơn giản mà nói Tiểu Nhã lấy Triệu Hiên Hiên làm tế phẩm hóa thành lệ quỷ.
Còn Triệu Ngọc Lan lấy tôi làm tế phẩm trở thành lệ quỷ, là ý này phải không ?”
Nha cô gật đầu: “Đúng, chính là ý này.”
“Có một chút không rõ, theo như cô nói, vậy thì trong lòng Triệu Ngọc Lan, Triệu Hải Kiều có vai trò quan trong hơn mới đúng, cô ta nên đi giết Triệu Hải Kiều chứ không phải tôi.”
“Nhưng vấn đề là chúng ta không biết liệu Triệu Hải Kiều có còn sống không ?”.
Nếu như Triệu Hải Kiều chết rồi thì chứng tỏ Triệu Ngọc Lan sẽ tìm tới tôi.
Điều này chứng minh giả thuyết của nha cô có khả năng.
Nha cô nghiêm túc: “Tiểu Nhã chết ở nhà của Triệu Hiên Hiên, vốn dĩ đã có điểm nghi ngờ, tại sao cô ấy lại chọn tự sát ở nhà Triệu Hiên Hiên ? Tôi cho rằng cô ấy không phải treo cổ tự sát mà là bị giết trong phòng của Triệu Hiên Hiên.”
“Vậy tại sao Triệu Hiên Hiên phải giết Tiểu Nhã ?”
“Cái này có lẽ trưởng thôn cũng biết, cậu không cảm thấy nhà trưởng thôn có điều gì không đúng sao ?”
Tôi phân tích một lát, rồi gật đầu: “Đúng là có vấn đề, Tiểu Nhã chết ở nhà họ, đem đến phiền phức lớn mà họ lại là người chủ động bỏ tiền ra an táng cho Tiểu Nhã.”
Nha cô cười lạnh: “Cái này không thể hiện lòng tốt của bọn họ, cái này càng chứng mình nghi ngờ trùng trùng, có thể bọn họ muốn sớm chôn Tiểu Nhã, tránh phiền phức.”
Tôi nghe xong mà thấy bối rối.
Sẽ không độc ác thế chứ ? Nếu thật sự như nha cô nói, thì quá là ác độc, dù gì khi đưa Tiểu Nhã đi chôn cất, Triệu Hiên Hiên cũng rất buồn.
Tôi nghĩ rồi nói nghiêm túc; “Vẫn là nên tìm hiểu rõ xem Triệu Hải Kiều chết hay chưa, chỉ cần ông ta còn sống thì giả thiết của cô là sai hết rồi.”
“Ừ, chúng ta đi tìm hắn ta, hắn là kẻ cô độc, chết rồi có khi cũng không ai biết, phải đến nhà hắn ta xem mới biết được.”
Tôi lo lắng nhìn vào đầu nha cô, nhỏ tiếng: “Cô có cần đi băng bó đầu trước không ?”
Nha cô lắc đầu: “Không sao, vết thương nhỏ.”
Thái độ của cô rất có khí thế, giống như đã coi những chuyện bị thương như cơm bữa.
Ngay khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, ở không xa có tiếng nói chuyện vọng lại.
Tôi nhất thời kinh ngạc, vội vàng kéo nha cô nấp phía sau tường.
Tôi lén lún ngó ra oi, chỉ thấy có hai người đang đi về một hướng, vừa đi vừa nói chuyện nhưng mà nghe không rõ.
Trời quá tối, tôi không nhìn thấy người đó là ai, chỉ có thể nghe ra tiếng một người là trưởng thôn.
Đợi hai người đó lại gần tôi mới có thể nhìn rõ dáng vẻ của họ.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, người đi bên cạnh trưởng thôn chính là Triệu Hải Kiều.
Tôi đẩy nha cô một cái, nói nhỏ: “Người đó chính là Triệu Hải Kiều, phân tích của cô sai rồi.” – “Chuyện này”
Nha cô ngây ngốc nhìn Triệu Hải Kiều, cô lẩm bẩm: “Không nên, không nên chứ.” Tôi cảm thấy đã mở mang tầm mắt, bà cô bên cạnh tôi còn nói một cách rất rõ ràng và logic, kết quả thì sao ? Một Triệu Hải Kiều còn đang sống đã phá vỡ tất cả những suy luận của cô ấy.
Lúc này trưởng thôn cùng Triệu Hải Kiều đã đi đến trước cửa nhà, thôn trưởng nói với hắn ta: “Ở lại uống chút rượu ?”
“Trưởng thôn, uống ít thôi, tôi nghe vợ ông nói từ ngày Hiên Hiên ra đi, ông vẫn luôn liên tục uống rượu.”
Trưởng thôn thở dài: “Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, đó là báo ứng của Hiên Hiên, báo ứng.”
Triệu Hải Kiều nhìn trái nhìn phải, hắn nhỏ tiếng: “Trưởng thôn, Tiểu Nhã đó thật sự là do Hiên Hiên bóp chết ?”
Tôi nghe xong lời này, nhất thời kinh động.
Nha cô nhanh chóng túm lấy cánh tay toi, nhìn trân trân vào hai người đó.
“Đứa con ngốc của tôi, từ nhỏ đã thích Tiểu Nhã.
Lúc ấy nó nhìn thấy Tiểu Nhã khóc thì đi an ủi con bé.
Nó cũng là đau lòng cho Tiểu Nhã nên muốn ôm người ta ai ngờ đâu bị đẩy ra.”
“Tôi hiểu, cô gái mình thích khóc như một đóa hoa lê rơi lệ, là đàn ông thì sẽ đều muốn ôm cô ấy.”
“Chỉ trách Hiên Hiên tuổi còn trẻ, quá dễ dàng kϊƈɦ động.
Nó không kiềm chế được mà tỏ tình, muốn hôn Tiểu Nhã, kết quả Tiểu Nhã không chịu.
Hai đứa nó lôi kéo nhau, Hiên Hiên không nhìn được mà kéo quần áo của con bé, ai ngờ Tiểu Nhã thế nào cũng không chịu.
Hiên Hiên kϊƈɦ động và đánh nhau với con bé.”
Triệu Hải Kiều nghe đến đây, hắn ta kinh ngạc: “Vậy mà cô ta không đồng ý ? Triệu Tiểu Nhã này thật chẳng ra gì.
Nhà ông đã cho cô ta ăn ngủ nhờ, bao nhiêu năm ân tình, chỉ là muốn ngủ với cô ta một chút, vậy mà cô ta còn không đồng ý ?”
Trưởng thôn lắc đầu: “Tôi cũng không ngờ cô ta là loại sói mắt trắng như thế.
Nếu như lúc đầu không phải Hiên Hiên thích cô ta thì tại sao tôi lại nuôi cái đứa cô nhi đó ? Vốn dĩ thấy nó cũng xinh đẹp, muốn nuôi từ bé sau về làm dâu, ai biết được là cái loại vong ân phụ nghĩa.”
“Đúng thế, nếu như cô ta không nói, ai biết được Hiên Hiên đã từng ngủ với cô ta ? Chỉ cần cẩn thận không để có thai, thì sau này vẫn có thể gả ra ngoài.
Chỉ là khổ thân Hiên Hiên, vậy mà bị lệ quỷ hại chết.”
Trưởng thôn dường như khó chịu lắm rồi, ông ta lau nước mắt: “Hải Kiều, tôi cũng chỉ có thể nói với cậu những lời này.
Năm đó cậu giết người mẹ, con trai tôi giết người con gái.
Cả hai chúng ta đều là những người lưu lạc nơi chân trời.”
Tôi nghe hai người bọn họ nói chuyện, trong lòng đầy ắp lửa giận.
Súc sinh ! Cả hai bọn họ đều là súc sinh.
Nha cô lẩm bẩm: “Phân tích của tôi là đúng, vậy tại sao Triệu Hải Kiều không chết ? Hắn ta phải chết rồi mới đúng, chắc chắn là có chỗ nào xảy ra sai sót.”
Lúc này Triệu Hải Kiều xoa xoa mũi, nhỏ tiếng: “Trưởng thôn, đừng có nói bừa, tôi không phải là một người lưu lạc.
Dù gì ông cũng biết Triệu Ngọc an thật sự không phải do tôi giết.”
———————-.