Chương 19: Chiêu hồn
Nói thật lòng, tôi rất muốn tát chết Triệu Hải Kiều, nhưng tôi biết bản thân không nên làm như vậy.
Hắn ta quả thật không phải là hung thủ giết hại Triệu Ngọc Lan.
Hung thủ, là bà lão đó.
Nhưng hiện tại biết được ai là hung thủ cũng chẳng có ích gì, trước mắt điều quan trọng nhất là bảo vệ tính mạng của tôi.
“Triệu Ngọc Lan lấy người thân cận là cậu làm tế phẩm, là có thể từ oán quỷ biến thành lệ quỷ…” Nha cô phân tích nói, “Lão bà đó nếu giết cậu, thì có thể ngăn cản Triệu Ngọc Lan biến thành lệ quỷ, đối với chính bà ta cũng rất có lợi.”
Tôi suy nghĩ một chút, hỏi: “Cô có cách giải quyết nào không?”
Nha cô thở dài: “Nói thật, tôi cũng không biết nên làm thế nào.
Vừa rồi Triệu Ngọc Lan không phải tìm tới rồi sao? Có thể thấy cô ta có bao nhiêu nóng lòng muốn giết cậu.”
Triệu Hải Kiều nghe thấy cái tên đó, kinh hãi nói: “Triệu Ngọc Lan tới rồi? Cô đừng có mà hù dọa tôi!”
Tôi hung ác trừng mắt nhìn Triệu hải Kiều một cái, giọng không tốt lành nói: “Cút! Đồ rác rưởi!”
Triệu Hải Kiều nhanh chóng bò dậy, run lẩy bẩy bỏ chạy.
Nha cô ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Hay là ….
chạy đi?”
“Chạy?” Tôi sửng sốt nói, “Chạy đi đâu?”
Nha cô trả lời: “Chỗ nào có nhiều người thì chạy tới chỗ đó, dương khí càng nhiều cậu càng an toàn.”
“Trời tối như vậy, chỗ nào mà có nhiều người chứ?”
“Lái xe máy của tôi vào trong huyện thành.”
Tôi lắc đầu, thật thà nói: “Tôi không đi, nửa quãng đường là đường núi không có người qua lại, tôi mà xảy ra tai nạn thì biết làm thế nào?”
Nha cô lẩm bẩm: “Vậy cũng đúng.”
“Cách của tôi chính là, hay là chúng ta giúp Triệu Ngọc Lan một tay…” Tôi nghiêm túc nói, “Bản thân cô ấy là một người rất đáng thương, cô không phải từng nói rồi sao? Oán hận của cô ấy đối với kẻ thù còn lớn hơn đối với tôi, cô ấy chắc chắn sẽ tìm bà lão báo thù, chỉ là thực lực bản thân không đủ, nên mới nhắm vào tôi, định khi nào hóa thành lệ quỷ rồi mới quay lại báo thù.”
Nha cô cười khổ nói: “Cậu thật là ngây thơ, lẽ nào cậu cho rằng cô ta hiện tại còn tỉnh táo mà nói chuyện hợp tác với cậu sao? Bây giờ cô ta chỉ có mong muốn giết cậu thôi, gần như không còn lý trí nữa rồi! Nhưng mà … tôi lại có một cách này hay!”
Tôi hỏi: “Cách gì?”
“Hợp tác với bà lão …” Nha cô nghiêm túc nói, “Bà ra không có oán khí lớn như vậy, hay là cậu hợp tác với bà ta, cùng tiêu diệt Triệu Ngọc Lan.
Bây giờ xem ra chỉ có một cách như vậy.”
Tôi giật mình nói: “Triệu Ngọc Lan đã là một người đáng thương lắm rồi, cô còn muốn tôi và bà lão cùng đối phó cô ấy?”
Nha cô thở dài nói: “Tôi cũng biết cô ấy là một người đáng thương, nhưng dù sao cô ấy vẫn là một người đã chết.
Người chết không thể sống lại, cậu thì còn đang sống, cứu cậu so với cứu cô ấy quan trọng hơn.”
Tôi chân thành nói với cô ấy: “Không được, nếu làm như vậy tôi sẽ cảm thấy hổ thẹn cả đời!”
“Cậu … cậu cái đồ tiểu tử này …”
Nha cô bực tức trừng mắt nhìn tôi, lại thở dài nói: “Thôi bỏ đi bỏ đi, nếu cậu không đồng ý làm như vậy, tôi vẫn còn một cách nữa.”
Tôi vội nói: “Nói nhanh đi.”
Nha cô mặt nghiêm túc nói: “Tìm Triệu Tiểu Nhã!”
“A?”
Tôi vừa nghe liền sửng sốt.
Nha cô giải thích: “Triệu Tiểu Nhã mặc dù đã hóa thành lệ quỷ, nhưng vẫn còn giữ lại một chút ý thức, nếu không vừa rồi sẽ không trốn tránh cậu.
Cậu tìm cô ấy cùng nhau đối phó bà lão, có lẽ sẽ cứu cậu một mạng!”
Tôi tò mò nói: “Tôi nên làm thế nào?”
“Chỗ này không thích hợp ở lâu, chúng ta tìm một nơi khác rồi nói tiếp….” Nha cô nói, “Dù sao cũng để tôi xử lý vết thương trêи đầu một chút.”
“Được.”
Nha cô dẫn tôi rời khỏi nhà thôn trưởng, sau đó đến nhà của chú tôi.
Lúc chúng tôi trở lại, cậu vẫn chưa về.
Tôi lo lắng sẽ mang đến đến phiền phức cho cậu.
Nha cô nói với tôi, cô ấy đã sớm bảo cậu tôi đến nhà người khác ở rồi, vì để tránh đem đến phiền toái cho người nhà của tôi.
Nha cô vừa xử lý miệng vết thương vừa cùng tôi nói chuyện: “Bây giờ chúng ta đều đã hiểu rõ sự tình rồi, do đó cách của tôi là, để cho cậu làm bà lão bị thương , tạo cơ hội cho Triệu Ngọc Lan.”
Tôi sửng sốt: “Tôi sao có thể làm được?”
“Đừng quên con dao Đường của cậu…” Nha cô nói, “Đó là vũ khí của cậu, cậu có thể dùng nó đối phó với bà lão đó.”
Tôi quơ quơ con dao Đường trêи tay, nghi ngờ hỏi: “Nhiễm máu của tôi rồi mới chém bà ta phải không?”
Nha cô lắc đầu nói: “Không được, cậu còn nhớ lúc cậu đánh tôi, kết quả khiến cho Triệu Ngọc Lan chạy mất không?”
“Nhớ rõ.”
“Chứng minh rằng máu chỉ có thể xua đuổi tà ma, chứ không thể đánh bại chúng …” Nha cô nghiêm túc nói, “Muốn đánh bại lão bà đó, thì vẫn phải nhờ vào sức mạnh của quỷ hồn.”
Tôi nhịn không được nói: “Làm cách nào mượn lực?”
Nha cô giải thích: “Gọi hồn.”
“Gọi hồn ai?”
“Điều này quá rõ ràng rồi, đương nhiên là Tiểu Nhã! Cậu gọi Tiểu Nhã tới, để cô ấy ẩn mình trong dao, chỉ cần có âm khí của cô ấy tương trợ, dao của cậu mới có thể giết quỷ!”
Tôi nghe xong vẫn còn choáng váng.
Tiểu Nhã ….
Vậy là tôi cần gọi hồn của cô ấy?
Tôi khẽ nói: “Tôi không dám gặp cô ấy.”
Nha cô cầm điện thoại nhìn thời gian, đanh giọng nói: “Không dám gặp cũng phải gặp!”
“Vậy … có thể trì hoãn một lát không?” Tôi nhỏ giọng nói.
Nha cô hậm hực nói: “Hiện tại là mười giờ tối rồi, cách giờ tử chỉ còn một tiếng.
Đợi đến giờ tử rồi, Triệu Ngọc Lan và lão bà đều sẽ càng gia tăng sức mạnh, đến lúc đó muốn đối phó thì rất phiền phức đấy!”
Tôi chỉ đành gật đầu nói: “Được, cô nói nên làm như nào thì tôi sẽ làm như vậy.”
Nha cô thấy tôi đồng ý, cô ấy liền bước vào trong phòng, sau đó cầm ra một con bù nhìn rơm nhỏ rồi đưa cho tôi.
“Viết sinh thần bát tự của cô ấy lên giấy, sau đó dán lên con bù nhìn này….” Nha cô nói, “Dùng máu của cậu viết, sau đó đi đến nơi mà cô ấy chết … chính là đến nhà trưởng thôn một chuyến, ở trong phòng của Triệu Hiên Hiên đốt con hình nhân này.”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Làm như vậy, cô ấy sẽ xuất hiện sao?”
“Đúng, làm nhanh đi …” Nha cô thúc giục, “Chúng ta không còn thời gian nữa rồi! Tiếp theo chỉ có thể dựa vào bản thân cậu thôi, trêи người tôi vẫn còn có vết thương, không tiện đi theo cậu.”
Tôi nhận hình nhân rơm, nhìn nha cô cảm kϊƈɦ, sau đó bước ra khỏi cửa, đến nhà thôn trưởng.
Thôn trưởng uống quá nhiều rượu, vẫn còn ngủ trong phòng.
Tôi cẩn thận tưởng li từng tí trèo lên lan can tầng hai, bước vào phòng của Triệu Hiện Hiên.
Nghĩ đến Tiểu Nhã đã chết tại căn phòng này, trong lòng tôi cực kỳ khó chịu.
Tôi rạch nhẹ ngón tay, viết sinh thần bát tự của Tiểu Nhã lên, sau đó rút ra một cái bật lửa, bắt đầu đốt hình nhân.
Không biết tại sao, hình nhân được đốt cháy bốc lên một ngọn lửa màu xanh lục, cháy rừng rực trêи mặt đất.
Đợi hình nhân cháy hết, tôi đứng ở một bên, yên lặng chờ đợi.
Đột nhiên, trong phòng bốc lên một trận âm khí.
Tôi nuốt nước bọt, căng thẳng nhìn bốn phía xung quanh.
Trong góc phòng, đột nhiên xuất hiện nhiều thêm một bóng người, đứng ở trong góc không hề nhúc nhích.
Bi thương, lại lần nữa cuốn lấy trái tim tôi.
Tôi bước về phía Tiểu Nhã, thì thầm nói: “Tiểu Nhã, là anh.
Xin lỗi em …”
Người cô ấy run nhè nhẹ, muốn trốn về phía sau.
Tôi vội vàng duỗi tay nắm lấy tay cô ấy.
Bàn tay lạnh băng, lạnh đến thấu xương.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nhã, tất cả đều tại anh không tốt, em ngẩng đầu nhìn anh một cái ….
được không?”
Cô ấy chầm chậm ngẩng đầu lên …
Một khuôn mặt già nua, đầy vết nhăn xuất hiện trước mặt tôi, dọa tôi suýt nữa thét lên vì sợ hãi!
Đây là bà lão đó!
Sao lại là bà ta chứ!
Tôi kinh hoảng lùi về phía sau.
Bà lão đột nhiên tóm lấy tôi, siết chặt cổ tôi, đôi mắt xanh lục chết chóc nhìn chằm chằm vào tôi, miệng hét lên đầy phấn khích và khản đặc….
———————-.