Chủ Nhân Cầu Nại Hà


Dù Nha Cô có ấm ức, tôi cũng lựa chọn quyết không quan tâm cô ta.
Tôi đi thẳng vào nhà tắm, tắm rửa một cách thoải mái, đến lúc thay xong quần áo đi ra, Nha Cô đã đi vào nhà tắm với khuôn mặt đầy oán giận.
Lúc đi vào, cô ta còn lẩm bẩm chê tôi tắm quá lâu, tôi bèn tiện miệng đáp: “Không phải gọi.”
Nha Cô tức giận lườm tôi một phát rồi đóng sầm cánh cửa lại.
Tôi trở về phòng mình, nằm xuống, mở điện thoại ra, lại nhận được những câu hỏi thăm của một vài bạn học.
Tôi trả lời từng người một, nếu không qua thời gian này họ sẽ chẳng hỏi thăm lại tôi nữa.
Đúng lúc tôi đang chơi điện thoại, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng động: “Có thể mở cửa không?”
Là Tiểu Nhã.
Tôi lập tức đi ra mở cửa, Tiểu Nhã có chút ngại ngùng đứng ở trước cửa mà nói với tôi: “Em muốn nói chuyện với anh một chút.”
"Được, em mau vào đi.”

“Không thể vào được ….

” Tiểu Nhã lắc đầu nói: “Người và ma khác biệt, em sợ sẽ vô ý mà hút mất dương khí của anh, anh mau về giường ngồi đi, em đứng ở cửa nói là được rồi.”
Tiểu Nhã tốt bụng lại hiểu chuyện như vậy, trong lòng lại chợt thấy nhói đau.
Vài ngày trước tôi còn ôm em ấy trong lòng, ôm em ấy trong lòng mà cùng nhau trò chuyện.
Còn bây giờ thì sao?
Khi nói chuyện với nhau, chúng tôi phải cách xa nhau vậy sao.
Tôi chỉ có thể quay về giường mình, Tiểu Nhã đứng ở trước cửa nhìn tôi, em ấy nhẹ nhàng nói: “Em thấy như thế này cũng tốt, em muốn mãi mãi được ở bên cạnh anh…”
“Nhưng….” Tôi nói khẽ, “Sao anh có thể nhẫn tâm để em ở lại thế gian này?”
Tiểu Nhã lắc đầu: “Anh Tử Trần, anh cảm thấy như vậy đối với em không tốt, nhưng trong lòng em đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.

Em vốn đã là đứa trẻ không cha không mẹ, chỉ còn có mỗi mình anh, được ở bên cạnh anh chính là niềm vui lớn nhất của cuộc đời em.”
“Như vậy sao được, em rõ ràng là có thể được đi đầu thai…”
“Đối với em, đầu thai cũng chẳng có ích gì, em không muốn như vậy.”
Tiểu Nhã kiên quyết như vậy, tôi bỗng chốc cũng không biết nên trả lời sao.
Lúc này, bên ngoài cầu thang truyền đến tiếng bước chân của Nha Cô đang chầm chậm bước lên lầu, vừa lau khô tóc vừa nói: “Không muốn đầu thai, vậy thì đành để cô sống lại vậy.”
“Á?”
Tôi và Tiểu Nhã nghe xong mà ngây sững người ra.
Sống lại …..


là ý gì?
Nha Cô giải thích: “Có điều không phải sống lại theo đúng nghĩa đen, đó làm tìm một thế thân, sau đó lợi dụng thân thể của người đó mà sống tiếp, hiểu ý tôi không?”
“Thế thân?”
“Đúng, nói một cách nghiêm túc thì đó là tìm một thế cho quỷ…” Nha Cô nói, “Ví dụ như người mà thiếu đi tam hồn lục phách, thực ra lúc trước cô ấy có thể nhập vào người Hàn Đông Khải, dùng thân thể của Hàn Đông Khải mà sống tiếp.”
Tiểu Nhã lập tức đáp: “Dùng cơ thể của hắn? Vậy thì tôi thà không sống lại còn hơn.”
Nha Cô cười mà nói: “Đó chỉ là ví dụ thôi, dù gì thì người mà thiếu đi tam hồn lục phách cũng không phải chỉ có mỗi Hàn Đông Khải.

Biết đâu một ngày nào đấy sẽ gặp được người như vậy, đến lúc đấy có thể để Tiểu Nhã thế thân mà sống lại.”
Tôi tò mò hỏi: “Như vậy thật khó, đúng không?”
“Tất nhiên là rất khó rồi…..” Nha Cô đáp, “Tôi giải thích với cậu như này vậy, tam hồn của con người được chia thành thiên hồn, địa hồn và mệnh hồn.

Đối phương nhất định phải thiếu mất đi mệnh hồn, như vậy mới có thể để Tiểu Nhã sống lại được.


Nếu như thiếu mất đi những hồn phách khách khác thì cũng không được, cho dù có sống lại được thì cũng chỉ trở thành đứa đần độn, vô tri vô giác mà thôi.”
Trí tò mò khiến tôi không kìm lại được mà hỏi tiếp: “Vậy thì chúng ta phải đi đâu mới tìm được người như vậy?”
“Nói không chừng thì sẽ gặp đươc vào một ngày nào đó, dù sao thì cậu cũng đã làm cái nghề này rồi, mà tôi thì cũng đã làm được 7 8 năm rồi, từng gặp được 2 người đã mất đi hồn mệnh.

Nếu như hai người may mắn, nói không chừng thì có thể gặp được đó.”
Tôi nghe xong mà nuốt nước bọt.
Trừ phi….Thực sự có thể sao?
Thực sự có thể đưa Tiểu Nhã quay trở về bên tôi sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận