Tôi nằm nghĩ đến chuyện mà Nha Cô nói cả buổi tối.
Nếu như có thể đưa Tiểu Nhã quay trở về bên tôi, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa rồi.
Nhưng vấn đề là …..
có thể dễ dàng như vậy sao? Bỏ đi, không nghĩ đến nữa.
Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết thôi.
Chỉ cần có cơ hội có thể giúp được Tiểu Nhã, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình.
Giữ mãi suy nghĩ ấy trong lòng, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ Tỉnh lại vào ngày hôm sau, Nha Cô đã chuẩn bị cho tôi bữa sáng và bát canh hạt cát máu.
Nói thật, tôi thực sự không thích uống cái món đó một tẹo nào.
Nhưng không còn cách nào khác.
Cô ta nói tôi một ngày phải uống ba lần.
Tôi vừa căm ghét vừa cầm bát canh đó uống hết.
Uống xong bát canh đó, tôi không nhịn được mà nói với Nha Cô: “Lần sau có thể cho chút gia vị gì đó cho dễ uống được không? Cho quả trứng vào làm thành canh trứng cũng được.” Nha Cô chẳng vui vẻ gì đáp lại: “Cậu nghĩ cậu đang uống cái gì? Cũng chẳng phải đang uống thứ canh mĩ vị gì!” Tôi bực mình lườm cô ta.
Tôi thực sự không thích thứ này.
Ăn xong bữa sáng, Nha Cô vừa lau miệng vừa nói: “Hôm nay tôi có việc phải ra ngoài, cậu ở nhà nhớ chăm chỉ ôn bài đấy.” Tôi tò mò hỏi: “Nếu như có khách đến thì phải làm sao?” “Nếu mà có khách tới….” Nha Cô đáp, “Vậy thì cậu hãy tiếp đi, vị khách này cũng làm phiền tôi mấy lần rồi, nhưng vấn đề của người đó cũng chẳng to tát gì, cũng không kiếm được bao tiền, cho nên cậu hãy giúp tôi tiếp đón người này.” Tôi nghe xong mà không nhịn được nói: “Cô đúng thật là “lợi hại”, không tiền là không tiếp luôn.” Nha Cô thực sự không biết xấu hổ là gì, lại còn dương dương tự đắc mà nói vậy.
Tôi chỉ biết thở dài, cầm quyển sách lên đọc.
Đến buổi trưa, cũng chẳng có ai đến.
Nha Cô cũng vẫn chưa trở về, tôi đành tự nấu vài món ăn cho qua bữa trưa.
Ăn xong bữa trưa, cuối cùng cũng có người tới.
Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi.
Người phụ nữ này trang điểm trông rất là xinh đẹp, thu hút người nhìn, mang lại cho người ta cảm giác mỹ nữ thời thượng.
Hương nước hoa trêи người cô ấy rất nồng, khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu.
Vừa mới tới, cô ta đã thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha, nhìn quanh nhà rồi hỏi: “Nha Cô đâu?” “Cô ấy có việc….” tôi đáp, “Nếu cô có việc gì thì cứ nói với tôi.” “Cậu?” Cô ta có chút nghi ngờ nhìn tôi rồi hỏi: “Nhóc con, cậu có chắc là cậu biết không? Hết tuổi vị thành niên chưa đấy?” Tôi đáp: “Tất nhiên là đủ tuổi thành niên rồi!” “Ồ ….
Vậy thì nói với cậu vậy, dù sao cũng là người bên cạnh Nha Cô, cho dù thế nào thì chắc cũng có chút bản lĩnh.” Cô ta xoa xoa tay rồi thao thao bất tuyệt đem câu chuyện của mình kể cho tôi nghe.
Hóa ra người phụ nữ này tên là Lí Tuyết.
Lí Tuyết không phải là người đoan chính gì, cô ta làm gái phục vụ hát ở quán Karaoke.
Để kiếm được nhiều tiền, Lí Tuyết đã lừa rất nhiều đàn ông để họ cung phụng cho mình.
Ai biết được trong đám đàn ông ấy lại có một kẻ ngốc lại thực sự yêu cô ta.
Người đàn ông đó bị Lí Tuyết lừa rất nhiều tiền, sau cùng lại bị Lí Tuyết vô tình mà vứt bỏ.
Sau đó anh ta không chịu được đả kϊƈɦ lớn như vậy, quyết định uống thuốc sâu tự tử.
Lí Tuyết biết được chuyện anh ta chết cũng chẳng chút hối hận.
Nhưng gần đây không biết vì sao, cô ta luôn mơ thấy một người đàn ông, thấy anh ta đến tìm mình, nói rằng muốn đưa cô ta đi cùng.
Lâu ngày, Lí Tuyết không tránh được mà thấy có chút sợ hãi, cô ta sợ rằng mình bị quỷ hồn đến đòi mạng, cho nên mới tìm tới Nha Cô hi vọng được giúp đỡ.
Tôi nghe xong câu chuyện, tò mò hỏi: “Đó có phải là bạn trai của cô không?” “Sao lại là bạn trai….” Lí Tuyết hừ một tiếng đáp, “Chỉ là một cái lốp dự phòng mà thôi, chết rồi mà vẫn còn làm phiền tôi, thật là buồn nôn.”.