Chủ Nhân Cầu Nại Hà


Tôi nghe xong lời của Lí Tuyết, lạnh lùng đáp: “Tôi chẳng cần cô làm cho tôi cái gì cả, thái độ của tôi rất đơn giản, tôi chỉ cần tiền.” Không sai.

Chỉ trả có một chút tiền mà lại đòi nhiều yêu cầu như vậy, đến tôi còn tự mình cảm thấy phiền phức.


Tôi tốt bụng, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi là Đức Thánh Mẫu.

Lí Tuyết vội vàng đáp: “Nhưng mà bây giờ chị thực sự không có tiền, em trai à, em xem như thế này có được không nhé, nếu như em giúp chị giải quyết, chị … ”, cô ta ngước nhìn tôi với vẻ mặt đáng thương, nhỏ nhẹ nói: “Chị làm bạn gái em nhé, em thấy thế nào?” “Không cần!” tôi bình tĩnh đáp lại, “Tôi có người mình thích rồi.” Lí Tuyết vội vàng nói tiếp: “Ây ya, có người thích thì có liên quan gì, bạn gái ạ ….

Đàn ông đâu có chê nhiều bao giờ đâu?” Tôi lắc đầu đáp: “Người khác có thể như vậy, nhưng tôi thì không.” Lí Tuyết lập tức ôm chặt cánh tay tôi, không biết liêm sỉ là gì mà cố tình để ngực của mình chạm vào cánh tay tôi, còn nói với tôi bằng giọng nũng nịu: “Được rồi em trai, sao em lại lạnh lùng thế, em làm chị sợ quá.

Em trai à, sao em đáng yêu thế, hay em vẫn là “trai tân”?” “Cô bị điên à???” Tôi không chịu được mà đẩy Lí Tuyết ra xa, kinh ngạc nói: “Tai sao? Tại sao cô lại tự cho rằng bất kì người đàn ông nào cũng hứng thú với cô vậy? Tôi có còn là “trai tân” hay không thì liên quan gì tới cô? Cô nhìn lại mình xem…” Tôi chỉ thẳng tay vào mặt Lí Tuyết, không kiêng dè gì mà mắng cô ta: “Nhìn da mặt cô xem, trang điểm tới mức sắp dị ứng hết cả rồi, nhìn lại cả phong cách của mình đi, chỉ cần nhìn là biết là chỉ muốn bán “thứ đó”.


Nói thực lòng, sao tôi có thể có hứng thú đối với cô chứ? Cô ảo tưởng về bản thân quá rồi đấy, thật là rẻ tiền!” Lí Tuyết không ngờ tôi lại có thể nói ra những lời như vậy, cô ta xấu hổ nói: “Em trai, em nói như vậy có chút quá đáng rồi đó?!” “Tôi đã cố gắng giữ thể diện cho cô, ai ngờ đâu đến thể diện cô cũng không cần … … ”, tôi không kiêng dè gì mà đáp, “Đừng có tự cho rằng đàn ông ai cũng có ý với cô cả, lại còn cố ý mặc váy ngắn trước mặt của tôi, cô nghĩ tôi không nhìn ra sao? Tôi nói cho cô biết, tôi không phải là không thích phụ nữ, mà tôi sợ cô có bệnh truyền nhiễm sẽ lây sang cho tôi đấy, hiểu không?” Lí Tuyết càng nghe càng không chịu được, cuối cùng tức giận không kìm được mà mắng tôi: “Con mẹ nhà cậu nữa, cậu là cái thá gì chứ?! Chị đây đồng ý ngủ với cậu là nể mặt cậu đấy biết chưa? Câu có biết bao nhiêu đàn ông phải bỏ tiền ra để được ngủ với tôi không?” Tôi kinh ngạc đáp: “Điều đó chỉ nói lên rằng cô là đồ hư hỏng, chứ không nói cô vô cùng giá trị, cô có hiểu không vậy?” “Cậu… cậu…” “Như vậy đi, dù sao tôi cũng tìm ra nguyên nhân giúp cô rồi, cô có vứt đi hay không thì tự mình giải quyết.” Nói xong tôi lập tức quay người bỏ đi, cũng quá mệt mà đáp lại lời đôi co với cô ta.

Ở đây chơi điện thoại cả một đêm, tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật say mà thôi! Lí Tuyết đứng trong phòng liên tục mắng chửi tôi, nhưng tôi cứ coi như là không nghe thấy gì, rời khỏi khu nhà này.

Về đến nhà, Nha Cô đang ngồi trước bàn làm người nộm.


Nhìn thấy tôi trở về, Nha Cô tò mò hỏi: “Cậu đi làm việc à? Làm đến đâu rồi?” Tôi thở dài đáp: “Đừng nhắc đến nữa, gặp phải một bà luôn tự coi mình là đúng.” “Là sao vậy?” Tôi đem hết chuyện tóm tắt kể lại cho Nha Cô nghe, nghe xong, Nha Cô phá lên cười khúc khích: “Triệu Tử Trần ơi là Triệu Tử Trần, sao mà cậu có thể đối xử với con gái nhà người ta không một chút nào nhẹ nhàng vậy, cậu có thể nói được mấy lời như vậy với phụ nữ sao?” Tôi bình thản đáp: “Tôi chỉ nhẹ nhàng với người con gái mà mình thích thôi.” “Đừng có mà nói như vậy, đó là cậu vẫn còn trẻ mà thôi, đợi đến khi cậu nếm được mùi vị phụ nữ rồi ….

….” Nha Cô chép miệng nói: “Cậu sẽ thay đổi mà thôi, đến lúc đó tôi ở với cậu cũng không tránh được sợ hãi đâu.” Tôi điềm nhiên trả lời: “Cô chỉ toàn nói những lời thừa thãi, lại còn nghĩ rằng tôi sẽ hứng thú với cô sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận