Sau khi Lí Tuyết rời đi, tôi vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
Bởi vì vò rượu đấy khá nặng, tôi cũng không biết là cô ấy có thể mang được về không.
Dù sao sức khỏe của cô ấy đang rất yếu, dường như không còn bao nhiêu sức lực nữa rồi.
Sau khi trở về phòng, Nha Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của tôi, không kìm nổi nghi ngờ hỏi: “Sao rồi, có phải lo lắng cho cô ta rồi phải không?” Tôi gật đầu: “Đúng, tôi sợ rằng cô ta không còn đủ sức lực mang vò rượu lên trêи lầu.” “Lo lắng quá rồi….”, Nha Cô nói, “Chúng ta chỉ phụ trách việc giúp đỡ cô ta, chứ chúng ta không phải bảo mẫu của cô ta.” Tôi ừ một tiếng, lúc này Nha Cô ngồi đến bên cạnh tôi, cười khúc khích nói: “Sao rồi, có phải thấy chị gái gợi cảm, quyến rũ nên muốn nhân cơ hội này phát triển mối quan hệ?” Tôi cau mày, nghĩ một hồi rồi tò mò hỏi: “”Sao tôi phải phát triển mối quan hệ với cô ta?” “Dù sao thì cậu vẫn thanh niên….
Trong đầu toàn nghĩ những thứ lạ lùng gì đó.” Tôi đáp: “Tôi không có tay sao?” Nha Cô cười phá lên: “Cậu hiểu cái gì vậy, có người yêu rồi ai còn dùng tay nữa chứ.” Tôi trả lời một cách điềm nhiên nhất: “Nếu như có bạn gái, thì cần phải đưa cô ấy đi ăn, dỗ dành cho cô ấy vui, có lúc còn cãi nhau, rồi vô vàn thứ chuyện phiền phức khác nhau nữa.
Không phải nhiều chuyện phải dùng đến tay sao.” Nha Cô kinh ngạc đáp: “Cậu thực sự nghĩ như vậy sao?” “Đúng vậy.” “Được thôi, nếu như cậu không có chí hướng đến như vậy, tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa.” Nha Cô dựa lưng vào ghế, vươn vai một cái rồi lại ngồi chăm chút cho mấy chiếc người nộm.
Cô ấy nói rằng bây giờ chúng tôi có Tiểu Nhã giúp đỡ thì cần phải làm thật nhiều người nộm lên.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, trong lòng tôi vẫn có chút lo lắng, liền nói với Tiểu Nhã: “Tiểu Nhã, em có thể giúp anh đi xem Lí Tuyết một chút được không?” Nha Cô nghe thấy vậy liền chọc tôi: “Yo, lại còn lo lắng cho người ta, lúc trước không phải rất lạnh lùng sao?” “Lòng người cũng không phải sắt đá.” “Cậu thì cũng lắm lí do lí trấu.” Tiểu Nhã nghe xong lập tức đứng dậy, dần theo bóng đêm mà đi mất.
Còn tôi ngồi trong phòng chờ đợi, lặng lẽ chờ hồi âm của cô ấy.
Lại nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Tiểu Nhã đã quay trở lại.
Cô ấy vội vàng trở về phòng, sắc mặt có chút không ổn: “Xảy ra chuyện rồi.” Xảy ra chuyện? Tôi lập tức đứng dậy, gấp gáp hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Mọi người tự đi xem đi.” Tôi và Nha Cô bốn mắt nhìn nhau rồi vội vàng rời đi.
Tới chung cư của Lí Tuyết, cách cửa vẫn đang bị khóa, nhưng Tiểu Nhã nhanh chóng vào trong phòng giúp chúng tôi mở cửa.
Vừa bước vào, tôi đơ người ra nhìn khung cảnh trước mắt.
Lí Tuyết đang nằm trêи mặt đất, trong tay vẫn còn cầm một chiếc bát.
Rượu chảy khắp mặt đất, Lí Tuyết cố gắng dùng lưỡi để ɭϊếʍ chỗ rượu chảy trêи mặt đất, trước lúc chết vẫn hi vọng có thể uống được chút rượu, nhưng vẫn không kịp mà chết trong sự không cam tâm.
“Sao có thể….” Nha Cô lẩm bẩm, “Sao lại như vậy chứ?” Tôi lặng người đứng nhìn khung cảnh trước mắt, phía trước Lí Tuyết có một chiếc bàn, đó chắc là chỗ để đặt vò rượu pín hổ.
Không đúng! Lí Tuyết chắc hẳn phải đặt vò rượu pín hổ này lên trêи bàn rồi sau đó mới đi lấy bát để uống.
Nếu đã như vậy thì sao vò rượu vẫn bị rơi vỡ? Thứ đồ quan trọng như vậy, cô không thể chưa để gọn mà đã đi lấy bát được? Mấu chốt quan trọng là, dưới vò rượu có một chiếc van, cô ấy không cần bê lên mà vẫn có thể lấy được rượu.
Sao vò rượu có thể rơi vỡ chứ? Tôi cúi người xuống, kiểm tra xung quanh chiếc bàn.
Bỗng nhiên.
Tôi nhìn thấy phía bên kia chiếc bàn, có một dấu chân lớn….