Sáng sớm Thụy Tỉnh Diệp nhu nhu đôi mắt ươn ướt rồi ngáp, tay phải theo thói quen đưa sang bên cạnh sờ soạng.
“Huyền?” Còn ấm, lạ nha?
Diệp mở mắt ngồi dầy, khóe mắt liếc qua liền thấy bên giường xuất hiện một cái gì đó rất bắt mắt, tay hắn liền duỗi ra cầm lấy.
“Diệp thân ái…………..Sinh nhật vui vẻ………..” Diệp chớp chớp mắt, “Hôm nay em là sủng vật của một mình anh……………”
“Cái gì a? Xuy, thật……….” Diệp ngoài miệng nói như vậy, mặt lại không kềm chế được lộ ra tươi cười hạnh phúc.
Diệp ở trong phòng gặt đồ một chút, nên tìm sủng vật của hắn đi.