Ngay lúc Mark định cầm lọ nước hoa, Phiên Tuyết nhấc tay đổ cả chai nước hoa lên vai anh.
- Tôi cảm thấy nếu để anh uống thì thật lãng phí, dùng trên người thì tốt hơnnn.
Giọng của Phiên Tuyết đây sự kiêu ngạo, nói xong âm cuối còn cố ý kéo dài ra.
Mùi thơm nồng nàng lan tỏa từ bộ quần áo ướt sũng, Mark thở phào trong lòng, buông lỏng bàn tay phải đang nắm chặt điện thoại trong túi quần.
Hắn thầm nghĩ mình vừa đắc tội tiểu thiên tài mà ông chủ vừa ý, khi hắn uống xong lọ nước hoa kia thì sẽ tự gọi cấp cứu 120 rửa ruột cho mình.
Không ngờ rằng, cậu bé này thoạt nhìn không dễ chọc, còn hùng hổ dọa người nhưng vẫn rất rộng lượng khiến Mark xấu hổ.
Sau khi đổ một lọ, Phiên Tuyết cũng không dừng lại mà tiếp tục nhấc lên một lọ khác, một lúc sau cả sáu lọ nước hoa đều cạn.
- Ha ha.
Sau khi đổ đến chai cuối cùng, Phiên Tuyết không nhịn được cười, sau đó vội vàng bịt mũi lại lùi về sau mấy bước.
Phiên Tuyết không có ý định tự sự để nhà điều hương kia thực sự uống nước hoa, dù sao loại chuyện này con người không làm được, nếu bắt anh ta uống thật thì chính mình là đang khi dễ người ta.
Bất quá Phiên Tuyết cũng không muốn cho qua dễ dàng như vậy, vì thế liền ra ý tưởng trêu đùa nhà điều hương này một chút.
Sáu lọ nước hoa kia chỉ là lọ nhỏ, dung tích không nhiều lắm chỉ làm ướt hơn nửa tay áo của Mark, nhìn cũng không chật vật lắm.
Tuy có là nước hoa tuyệt phẩm nhưng sáu lọ hòa quyện với nhau tạo ra một mùi hương khó tả được.
Lúc này, nhà điều hương Mark kia chẳng khác nào một quả bom hương độc khiến cả căn phòng thơm nức mũi.
Mọi người không hẹn mà cùng lấy tay áo che mũi, lùi về phía sau vì đối với bọn họ cái mũi rất là quý giá a, nếu không phải Cảnh Thần còn đang ngồi đó không chút động tĩnh, bọn họ đều muốn tông cửa xông ra ngoài.
Gương mặt Mark đỏ bừng vì xấu hổ, hắn hướng về phía Phiên Tuyết rồi hắng giọng nói:
- Tôi tên là Mark, là do tôi thiển cận xúc phạm đến cậu.
Tôi xin lỗi vì những lời nói và hành động thô lỗ của mình, mong cậu có thể tha thứ cho tôi.
Vừa dứt lời, Mark nghiêm túc cúi đầu trước Phiên Tuyết.
- Tiểu Khả nếu tức giận sẽ không giúp cậu có bộ quần áo thơm như vậy đâu.
.
Ngôn Tình Cổ Đại
Phiên Tuyết tinh nghịch lè lưỡi với Mark, sau đó quay người chạy đến bên Cảnh Thần.
Có lẽ vì chơi đổ nước hoa nên thấy vui, trên mặt Phiên Tuyết không giấu được sự phấn khích, đôi mắt màu hổ phách của cậu sáng lấp lánh nhìn về phía Cảnh Thần đòi được khen.
Cảnh Thần nhìn Phiên Tuyết rồi duỗi tay ôm má cậu, khóe miệng khẽ cong lên đầy sự cưng chiều.
Bắt nạt người ta xong còn muốn được khen, Cảnh Thần liền nhớ đến gương mặt đắc ý của Bông Tuyết mỗi khi gây rối.
Mọi người nhìn hành động của Cảnh Thần suýt chút nữa kinh hãi rớt hàm, chẳng lẽ Tiêu Khả này là tình nhân nhỏ của Cảnh tổng ư?
Cảnh Thần đứng dậy nói với Đàm Úc:
- Không phải cậu nói muốn mở họp sao?
Anh nói xong không đợi Đàm Úc trả lời liền dắt tay Phiên Tuyết ra khỏi cái "phòng độc khí" này.
Cảnh Thần từ đầu đến cuối không can thiệp quá nhiều vào bước nhạc đệm này, một là không ai nghe thấy Mark nói gì trước đó, hai là anh muốn xem đứa nhỏ sẽ giải quyết việc này như thế nào.
Kết quả này vừa ngoài mong muốn của anh, vừa trừng trị được người ta nhưng vẫn khoan dung, Tiêu Khả của anh thực sự xử lý rất thỏa đáng.
Trong phòng hồi nghị Đàm Úc đang giải thích về việc sửa đổi sản phẩm.
Phiên Tuyết đi ngoài đường cả ngày, những lời Đàm Úc nói đối với cậu như đang nghe tụng kinh vậy, càng nghe càng mệt mỏi, mí mắt lại càng nặng đi, đầu nhỏ chịu không nổi gục xuống.
Cảnh Thần nhìn bộ dáng mơ màng của Phiên Tuyết đáy lòng bị manh đến rồi.
.