Lâu ngày làm bạn với Cảnh Thần, Phiên Tuyến đối với việc nắm bắt cảm xúc của chủ nhân vô cùng chuẩn.
Nhìn đôi mắt nguy hiểm của chủ nhân, Phiên Tuyết biết Cảnh Thần không cao hứng, cậu sợ hãi muốn dựng lông lên nhưng giờ cậu không có lông...!Phiên Tuyết cau mày, cắn cắn môi, thật khó hiểu.
Cậu cười đẹp như vậy mà, chẳng lẽ tình yêu biến mất rồi sao.
- Cậu không cần giận ta.
Phiên Tuyết đơn thuần không lý giải được lời Cảnh Thần, chỉ có thể thẳng thắng biểu đạt ý nghĩ của mình.
Theo bản năng, Phiên Tuyết nghiêng người về phía trước muốn dùng đầu cọ cọ Cảnh Thần để làm anh vui vẻ.
Cảnh Thần lại trực tiếp dùng tay phải chống đầu Phiên Tuyết, ghét bỏ đem Phiên Tuyết đẩy ngã trên sô pha.
- Cậu Tiêu, hôm nay cho phép cậu ở đây nhưng sáng mai biến mất cho ta.
Cảnh Thần lạnh mặt bỏ lại một câu ngay cả bóng lưng cũng không cho Phiên Tuyết liền xoay người đi nhanh về phòng ngủ.
Cảm giác mềm mại còn vương lại, Cảnh Thần theo bản năng chà xát ngón tay.
Không nghĩ tới đầu thiếu niên kia sờ lại mềm như vậy, giống như cái đầu tròn vo của Phiên Tuyết làm anh thiếu chút nữa nhịn không được muốn sờ* thêm.
Web đọc.