Người ở đế đô biết anh tên Cảnh Thần cũng không ít, điều này cũng gián tiếp chứng minh Tiêu Khả có kế hoạch tiếp cận anh, dù mục đích đó là gì anh đều không nhân nhượng.
- Cảnh Thần, ngài lưu tôi lại đi, tôi rất ngoan, tôi có thể làm ngài vui vẻ.
Phiên Tuyết vừa nghe Cảnh Thần lại muốn đuổi cậu đi hai mắt ngập nước ngay tức khắc nhưng trong lúc này cậu không nghĩ ra lý do gì để thuyết phục Cảnh Thần, chỉ có thể bò về phía trước, vụng về ôm đùi Cảnh Thần.
- Vui vẻ? Làm tôi vui vẻ như thế nào?
Ánh mắt Cảnh Thần trở nên lạnh như băng, thời buổi này những người kinh doanh da thịt lại không biết xấu hổ, dứt khoát nói ra như vậy sao, đúng là thói đòi ngày nay.
- Sau khi làm tôi vui vẻ cậu lại muốn cái gì?
- Tôi...!Tôi cái gì cũng không muốn, tôi chỉ muốn ngài...
Phiên Tuyết nói lời thật lòng nhưng Cảnh Thần không tin, giọng nói của anh tràn đầy chán ghét.
Ngày đó, Cảnh Thần nhặt được mình trong đêm tuyết không phải biểu cảm này, anh dùng lòng bàn tay ấm áp ôm cậu, nói rằng cậu giống như tuyết vậy nên gọi cậu là Phiên Tuyết.
Phiên Tuyết chợt nhớ ra gì đó rồi chạy ra phòng ngủ ngay lập tức.
Lúc trở lại trong tay cậu cầm thêm một khung ảnh.
- Là chị Cảnh Táp kêu tôi đến đây ở, chị nói ngài sẽ chăm sóc tôi thật tốt.
Trong ảnh chụp, người con gái có đôi mắt sáng, chân mày sắc xảo đang cùng Cảnh Thần ôm một bé mèo trắng.
Một góc ảnh còn khắc ngày 14 tháng 11 đó chính là sinh nhật Cảnh Thần, cũng là ngày họ gặp nhau.
- A...!Cậu còn biết cả chị tôi, điều tra cũng thật kĩ càng.
Cảnh Thần cười nhạo một tiếng.
Thật ra, Cảnh Táp là con gái một của bố mẹ nuôi Cảnh Thần, bởi vì bố mẹ nuôi qua đời sớm nên việc Cảnh Táp là chị của anh cũng không mấy người biết.
Hơn nữa, Cảnh Táp có tính cách của nghệ thuật gia thích đi vòng quanh thế giới, chị không thích dùng điện thoại vì cảm thấy chúng thật gò bó.
Từ trước đến nay đều là chị chủ động liên hệ với anh, thậm chí đôi khi mấy năm liền không thấy bóng dáng.
Thiếu niên lấy lý do này làm anh không có biện pháp đối chứng, thật đúng là chu đáo chặt chẽ.
- Tinh Tinh, Cảnh Tinh Tinh.
Phiên Tuyết nói ra nhũ danh của anh thật rõ ràng, thong thả, sau đó lại chắc chắn nói:
- Mũi của tôi rất nhanh nhạy, chị nói tôi có thể giúp ngài điều chế nước hoa.
Phiên Tuyết sợ Cảnh Thần vẫn không tin nên nhắc đến việc Cảnh Thần yêu thích.
Sắc mặt Cảnh Thần tối đi, chỉ có chị mình mới kêu cái tên Tinh Tinh kia, xem ra Tiêu Khả có khả năng quen biết Cảnh Táp.
Mà nửa câu sau của Phiên Tuyết đã thành công khiến cho Cảnh Thần hứng thú, anh nhìn Phiên Tuyết từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy sự tìm tòi, nghiên cứu.
- Vậy cậu thử xem.
Cảnh Thần nói, sau đó ngoắc ngón tay ý bảo Phiên Tuyết theo anh lên lầu.
Trước đây, JS chính là dựa vào nước hoa để gầy dựng danh tiếng trong ngành, Cảnh Thần thân là tổng giám đốc của JS nên đối với việc điều chế nước hoa yêu thích vô cùng, thậm chí trong nhà anh còn có phòng thí nghiệm điều chế nước hoa.
Phiên Tuyết biết bản thân đã thành công, cậu không còn hoảng loạn nữa mà nở nụ cười, bước chân nhẹ nhàng theo anh lên lầu.
Phiên Tuyết cảm thấy cậu đã nắm giữ được tuyệt chiêu vạn năng của loài người, đó chính là nói dối.
Sau khi học xong, cậu nhanh chóng dùng một lời nói dối này để che dấu một lời nói dối khác nhưng Cảnh Thần từng nói rằng nói dối là không đúng.
Cậu lại quá muốn ở lại đây rồi nên mới làm vậy, về sau cậu sẽ không nói dối nữa.
Tuy rằng đây chỉ là phòng thí nghiệm nhỏ dùng điều chế nước hoa tại nhà nhưng độ chuyên nghiệp rất cao, mọi dụng cụ, thiết bị, hương liệu, tinh dầu đều được chuẩn bị đầy đủ.
Bởi vì phòng thí nghiệm này được Cảnh Thần đích thân chuẩn bị mọi thứ cho nên ở đây thậm chí có rất nhiều loại nguyên liệu điều chế "tuyệt chủng" trên thị trường.
Dùng những nguyên liệu này điều chế, những lọ nước hoa được tạo ra gần như vô giá, tung ra thị trường dù có người nguyện ý bỏ ra trăm nghìn vạn để mua cũng khó mà mua được.
Không đợi Cảnh Thần mở miệng, Phiên Tuyết nhanh chóng cầm mấy chai lọ lên để điều chế, những thứ này cậu đã xem qua Cảnh Thần dùng hơn trăm lần rồi, cậu tin rằng mình có thể điều chế ra mùi hương mà Cảnh Thần thích.
- Tặng cho ngài.
Trong chốc lát Phiên Tuyết đã điều chế xong, cậu đem nước hoa bỏ vào bình thủy tinh nhỏ đưa cho Cảnh Thần.
Đôi mắt ngây thơ màu hổ phách trông mong nhìn anh.
Trong phòng thí nghiệm, Cảnh Thần ngồi ở sô pha, đối với việc Phiên Tuyết biết điều chế nước hoa anh không bày tỏ ý kiến gì.
Lúc này, anh nhận nước hoa từ Phiên Tuyết nhẹ nhàng đưa lên ngửi.
- ------------------------------------------------------------
May quá, có thể xong nốt chương 5 tặng mọi người rồi.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha..