Theo động tác của Cảnh Thần mùi hương trong lọ bắt đầu tản ra.
Bắt đầu bằng mùi hương lạnh giá sạch sẽ, thuần túy xen lẫn một tia hơi nước ẩm ướt, lúc sau lại sinh ra cảm giác tươi sáng như ánh sao, cuối cùng cảm giác lạnh như băng tan biến, cảm giác ấm áp dần dần bao lấy, một chút ngọt ngào thấm vào, dần dần lan ra.
Sự kết hợp giữa các mùi hương tự nhiên và các loại hương liệu khác nhau tạo thành các tầng hương rõ ràng.
- Hương Tuyết sao?
Ánh mắt Cảnh Thần từ hoài nghi chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng chuyển thành thưởng thức, dường như anh cảm nhận được trái tim cô đơn, lạnh lẽo trong đêm tuyết, sau đó tìm thấy hy vọng, được tình yêu sưởi ấm.
- Đúng vậy ạ.
Phiên Tuyết tròn xoe mắt gật đầu lia lịa, cậu biết Cảnh Thần có thể hiểu được ý nghĩa của mùi hương này.
Đây chính là cảm xúc của cậu khi gặp được Cảnh Thần đêm đó, nhìn thấy anh như thấy được ánh sáng.
- Chính xác.
Cảnh Thần nhìn Phiên Tuyết cười cong cong khóe miệng, lần đầu tiên Cảnh Táp làm một việc đáng tin cậy như vậy, ở đâu tìm giúp anh một người tài năng như vậy.
Với lọ nước hoa này, Cảnh Thần sẵn sàng cho thiếu niên một cơ hội, tạm tin tưởng cậu một lần.
Thách.