Chủ Nhân Xin Chào!

EDIT: Aries92

BETA: Đầm♥Cơ

Một khắc anh ôm tôi, anh chính là cả thế giới của tôi.

2pm

Bách Nghiêu Nhất bị điện thoại đánh thức, nhăn mày mở mắt ra, rèm cửa che
hết mọi ánh nắng bên ngoài, trong phòng tối om.Liếc mắt nhìn đồng hồ
điện tử ở đầu giường, cùng lắm mới ngủ được 6 tiếng, ngủ không đủ làm
tinh thần anh càng kém. Anh không muốn rời giường nhưng thần kinh lại
yếu ớt nhất khi bị đánh thức, dù làm thế nào cũng không ngủ tiếp được.

Không ngủ đủ thật là mệt! Bành Nghiêu Nhất miễn cưỡng kéo cái chăn màu xanh
lam đứng dậy, cơ thể rắn chắc trần trụi trong không khí. Anh có thói
quen ngủ khỏa thân, với tay lấy quần ngủ vắt trên ghế mặc vào, thân trên không mặc gì đi ra khỏi phòng ngủ. Di động vứt ở phòng khách đã ngừng
kêu. Anh cũng không buồn xem ai gọi tới, đi thẳng vào phòng bếp lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh trực tiếp đưa lên miệng uống.

Thân hình cao lớn lười nhác dựa vào cửa tủ. Đối diện là cửa sổ màu trắng, ngoài trời đang mưa phùn.

Mưa tạnh dần, anh để ý thấy có một cô gái tóc vàng che dù đỏ, trên người
mặc chiếc áo màu hồng kẻ xám kết hợp với chiếc váy ngắn màu cafe, chân
đi đôi giầy thể thao màu hồng, đang nhìn chăm chú vào cửa sổ nhà
anh.Chuyện này đã diễn ra liên tục một tuần liền. Cứ hai giờ chiều là cô ta xuất hiện, luôn đứng đó đến năm giờ thì rời đi.Với cách sống của một con cú thì làm sao anh biết? Rất đơn giản, gần đây anh đều ngủ sớm dậy
sớm, cùng lắm thì tối qua mải chơi game đến tận tám giờ sáng mới lên
giường đi ngủ. Ngủ chưa bao lâu thì bị điện thoại chết tiệt đánh thức.
Ngáp một cái thật dài đến chảy cả nước mắt, Bách Nghiêu Nhất lười nhác
tiếp tục nhìn cô gái ngoài cửa sổ.

Đối với sự xuất hiện của cô, ngày đầu tiên anh cảm thấy quái lạ nhưng cũng
không để ý. Ngày thứ hai anh sờ sờ cắm đi ra cửa, vừa khéo gặp bà hàng
xóm đang tưới nước ở sân, anh liền hỏi xem có nhìn thấy cô gái đối diện
không? Bà hàng xóm gật đầu, đương nhiên bà cũng biết ánh mắt nhiệt liệt
của cô gái đó chỉ tập trung trên người Bách Nghiêu Nhất liền lập tức
nghi ngờ có phải cậu hàng xóm mới chuyển tới này là kẻ bội tình bạc
nghĩa, phụ tình người ta. Sở dĩ bà nghĩ như vậy cũng có nguyên nhân, cái anh chàng người phương đông này có bộ dạng của một công tử phóng đãng,
nhìn thế nào cũng không giống người tốt.

Bách Nghiêu Nhất không biết hàng xóm đang đánh giá mình, sau khi biết đáp án anh liền xoay người vào nhà, trong lòng thầm nghĩ ít nhất không phải
chỉ một mình anh nhìn thấy cô ta, điều này làm anh thấy yên tâm. Sau đó
ngày thứ ba, thứ tư … cô gái vẫn đứng ở đó nhìn lên cửa sổ phòng anh,
chỉ cần phát hiện anh đang nhìn cô thì đôi mắt màu xanh lam sẽ sáng lên, hưng phấn nhìn anh chăm chú. Đúng là quái dị, nhưng Bách Nghiêu Nhất
không phải người có lòng hiếu kỳ, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến anh cho nên anh làm như không nhìn thấy cô gái này xuất hiện.

Hôm nay bị đánh thức,vốn đang định ngủ đến tối, dậy sớm như vậy cũng không
biết làm gì, ngủ không đủ làm cho tâm trạng anh có chút bực bội, muốn
tìm cái gì đó khiến bản thân vui vẻ một chút. Lấy nước khoáng, anh chậm
rãi đi vào phòng khách trong khi ánh mắt cô gái đó vẫn dõi theo từng
hành động của anh. Di động vứt trên bàn lại vang lên. Bách Nghiêu Nhất
vốn không muốn tiếp. Dù sao anh cũng biết người phá giấc ngủ của anh lúc nãy và người đang gọi là cùng một người. Bạn bè anh không nhiều, người
biết số điện thoại anh lại càng ít. Đúng vậy, anh chính là quái gở.
Nhưng nghĩ tới tính cách của đối phương, chắc chắn sẽ không ngừng gọi
cho đến khi anh nghe máy mới thôi. Nhíu mày, anh mở điện thoại, thong
thả bước đến bên cửa sổ.

“Bách Nghiêu Nhất….” Điện thoại liền truyền đến tiếng phụ nữ hét lên giận dữ, làm Bách Nghiêu Nhất phải đưa di động cách xa một chút. “Tên tiểu quỷ
kia! thế nào? Rốt cuộc cũng nghe điện thoại sao?” so với giọng chợ búa
của người phụ nữ, anh chỉ lãnh nhạt “Có việc gì?”, mắt nhìn cô gái đối
diện. Cô gái thấy vậy cũng hưng phấn nhìn anh. Cách mười mét, anh nhìn
thấy cô gái có một đôi mắt màu xanh lam rất đẹp, trong suốt không có một tia tạp chất.

“Bà đây không có chút hứng thú nào với cậu!”,hiển nhiên sự lãnh nhạt của anh làm cho cô gái trong điện thoại càng phát điên.

“Được rồi!”.Bách Nghiêu Nhất nhàn nhạt đổi giọng, ánh mắt vẫn tiếp tuc đánh
giá cô gái. Tuổi cô nàng có vẻ không lớn lắm, khoảng mười tám, mười
chin. Vóc dáng nhìn một mét sáu mươi, con gái phương tây như vậy là hiếm thấy, dáng người thì…bộ ngực chắc chỉ như chén cháo? Phát dục chưa hết – Bách Nghiêu Nhất kết luận. Khó tin được với dáng người như vậy lại là
người ngoại quốc.

“Bách Nghiêu Nhất”

“Bách Á Mạt, chị ở trên giường cũng kêu la như vậy sao? Làm đàn ông đều mềm cả ra. Khó trách đến ba mươi tuổi cũng không gả nổi”

“Không cần cậu quản! Mềm chị đây cũng có cách làm cho bọn họ cứng rắn đứng
lên” Chờ chút, cô cùng cậu ta thảo luận cứng mềm là sao? Bách Á Mạt hít
một hơi nói “Bản thảo đâu?”

“Chưa có”

“Chưa có ?” Bách Á Mát đập bàn hét chói tai “ Bách Nghiêu Nhất! Cậu có biết
nửa năm rồi cậu chưa giao bản thảo hay không? Cậu có biết một đống người đang đợi bản thảo của cậu, cấp trên thúc giục, độc giả đang đợi, cậu có biết là tôi rất bận không?”

Đối mặt với cơn kích động của Bách Á Mạt, Bách Nghiêu Nhất chỉ nói lạnh nhạt “Vậy chị có biết tôi còn đang chịu tang hay không”

Tang cái đầu cậu…thiếu chút nữa Bách Á Mạt buột miệng rống lên như vậy. Dù
sao cô cũng biết nếu cô rống lên thì cậu em trai này của cô sẽ quẳng
điện thoại đi, có khi lại tuyệt giao luôn.

Đúng! Thật là bất hạnh! Cô là Bách Á Mạt, là chị gái của Bách Nghiêu Nhất. Thôi quên đi! Đây đúng là bi kich.

Từ nhỏ đến lớn cô đều chịu được cá tính của cậu ta không nghĩ đến bây giờ vẫn phải chịu đựng cái tính tùy hứng khó trị này.

Bách Nghiêu Nhất là con gà đẻ trứng vàng của nhà xuất bản. Anh chuyên viết
tiểu thuyết trinh thám. Đặc biệt là bộ tiểu thuyết “X” đã đăng được năm
năm, nói về quá trình báo thù của một gã biến thái thiên tài, mỗi lần
gây án đều để lại một ký hiệu “X”. Cùng với một tên cảnh sát nhiều năm
truy bắt hắn, phá giải nhiều vụ án, cuối cùng cũng bắt được hắn.

Trước mắt đã đăng đến tập năm, tái bản vô số lần,tiêu thụ trăm triệu quyển,
mỗi lần xuất bản đều khiến cho độc giả nhiệt liệt thảo luận, đương nhiên có không ít hủ nữ tâm hồn đen tối đem hai nhân vật chính ghép lại thảo
luận trên mạng. Thành lập hẳn một diễn đàn “X” miêu tả hai nhân vật
chính ân ái tình thù.

Làm sao Bách Á Mạt biết? Đương nhiên là vì cô có tham gia diễn đàn đó, còn
cùng đám hủ nữ kia hưng phấn thảo luận.Cậu em này của cô, tuy rằng cô
rất oán mỗi lần gây chuyện đều hận không thể bóp chết cậu, nhưng cô cũng là độc giả trung thành của cậu ta.

Cô rất muốn biết thân thế của thiên tài “X”, động cơ báo thù là gì? Còn
có, thiên tài cùng tên cảnh sát rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Vì sao
thiên tài muốn lưu lại đáp án cho tên cảnh sát? . . . . Còn rất nhiều
nghi vấn theo tình tiết mà phát triển khiến người ta càng chờ mong biết
đáp án.

Còn tác giả thì cố tình ra đến tập năm thì mất tích, nửa năm không giao bản thảo mới, cấp trên thúc giục đến khi nào thì mới giao bản thảo.

Cô cũng muốn biết nha!

Cậu ta cố tình lấy tai nạn đó làm lý do khiến cô chột dạ áy náy, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

“Ai …nha” Bách Á Mạt mềm giọng, dè dặt cẩn trọng mà nói: “Đã nửa năm rồi….để tang như vậy cũng quá lâu”

“Cho nên!” Bách Nghiêu Nhất lạnh giọng.

Bách Á Mạt biết cậu ta khó chịu liền day day thái dương, cảm thấy chuyện này để lâu cũng không phải biện pháp hay,lấy dũng khí nói “Bằng không, tôi
mua con mèo……”

“Bách Á Mạt”

“Đừng cúp máy” Bách Á Mạt vội vàng thốt lên, sợ Bách Nghiêu Nhất ngắt điện
thoại liền nhẹ giọng nói “Được…được…được tôi nói sai rồi, thực xin lỗi,
được chưa?”

Bách Nghiêu Nhất lạnh lùng hừ một tiếng!

Không bị ngắt điện thoại, Bách Á Mạt thở phào một hơi “ Được rồi! tôi không
thúc giục cậu nữa.Tháng sau nhà xuất bản tổ chức buổi ký tặng ….”

“Không đi”

“Làm ơn! Cậu không giao bản thảo thì chí ít cũng tham gia buổi ký tặng chứ!
Cậu chưa bao giờ lộ diện, ảnh cũng không cung cấp, độc giả rất tò mò về
cậu. Dù sao bộ dạng của cậu cũng không khó nhìn, sợ cái gì?” Không chỉ
không khó nhìn mà còn họa quốc. Bộ dạng hại dân đó cùng với tích cách
khiến người ta chán ghét đúng là siêu phù hợp.Vậy mà có rất nhiều phụ nữ mù mắt chết mê chết mệt cậu ta -Bách Á Mạt than thầm trong lòng.

“Tò mò cái gì!” Bách Nghiêu Nhất hiện lên vẻ chán ghét. Anh ghét nhất là
mấy chuyện phiền toái này “Cái bọn họ xem là truyện của tôi không phải
mặt tôi,chẳng lẽ nhìn mặt tôi khiến cho đàn ông mọc mẩn còn phụ nữ thì
lên cao trào sao?”

Bách Á Mạt bị lời nói độc mồm độc miệng của anh làm cho không nói được gì đành ngậm miệng im lặng.

“Không còn việc gì nữa chứ?” Không muốn nói chuyện vô nghĩa nữa, Bách Nghiêu
Nhất định cúp điện thoại nhưng nghĩ lại dù sao cũng là chị gái ruột cũng không cần quá tuyệt tình đành bổ sung một câu “Tháng sau sẽ giao một
nửa cho chị” sau đó dứt khoát dập máy.

Anh vừa quay đầu bỗng xuất hiện một khuôn mặt làm cho anh sợ ngây người.Đối phương nháy mắt mấy cái lộ ra khuôn mặt tươi cười, đôi mắt màu xanh vô
cùng cuốn hút. Cô nhấc cao túi giấy trên tay phải, anh nhận ra đó là của cửa hàng bánh mì phía đối diện. Cô ta đi mua lúc nào vậy?

“Muốn ăn cơm trưa không?” Cô gái tròn mắt nhìn anh đầy chờ mong.

Tính cách Bách Nghiêu Nhất rất quái gở, anh không những độc mồm độc miệng
lại chán ghét ở chung với người khác, cho nên bạn bè anh rất ít. Bách Á
Mạt có nói, với tính cách này của anh, về sau có lâm vào cảnh khốn cùng
cũng không ai giúp.Tuy nhiên chuyện này có lẽ không có khả năng, bởi vì
chưa tính tiền đầu tư cổ phiếu, chỉ bằng tiền nhuận bút đã đủ cho anh
tiêu xài cả đời. Đời này anh chỉ có một việc ngoài ý muốn đó là viết
tiểu thuyết.

Kể ra cũng lạ, bởi vì anh rất lười, nguyện vọng duy nhất đó là làm gấu
mèo, cái gì cũng không phải làm, có người chăm sóc bảo hộ.Viết truyện
chỉ là trong lúc nhàm chán, lại bị Bách Á Mạt trộm đi xuất bản. Kết quả
sách bán chạy, anh nghiêm nhiên trở thành tác giả ăn khách.Từ đó Bách Á
Mạt cũng trở thành biên tập bất đắc dĩ. Nếu có thể làm lại một lần nữa,
Bách Á Mạt chắc chắn không làm loại chuyện ngu xuẩn này, làm cô tổn thọ
mất ba mươi năm.

Đây là lịch sử đau buồn của Bách Á Mạt, nhưng không phải trọng điểm, trở
lại chuyện chính.Trong đời Bách Nghiêu Nhất việc làm người ta kinh hãi
nhất đó chính là nuôi mèo, lại còn là một con mèo hoang nhặt được trên
đường. Miu Miu kia khoảng ba tháng tuổi, màu xám hổ vằn, cái bụng màu
trắng, đầu tròn, mắt màu nho, rất đáng yêu. Nuôi được một tháng thân thể cũng béo lên một chút, hơn nữa luôn dính lấy Bách Nghiêu Nhất. Có một
lần Bách Á Mạt đến nhà Bách Nghiêu Nhất nhìn thấy chuồng mèo, lại để ý
thấy nó đang ngủ trên giường của Bách Nghiêu Nhất. Bách Á Mạt cảm thấy
em trai cô đúng là bị quỷ ám rồi. Bách Nghiêu Nhất không chỉ quái gở mà
còn bị bệnh sạch sẽ nha. Nuôi mèo không nói làm gì, lại còn để nó nằm
trên giường của mình. Điều này sao có thể! Có phải cô nhìn lầm hay
không? Em trai cô thế mà lại ôm lấy Miu Miu, còn vươn ngón tay ra gãi
cằm nó?

Mèo xám vằn thoải mái khép hờ mi mắt, miệng kêu meo meo, còn Bách Nghiêu Nhât bất giác cong khóe miệng, tâm tình có vẻ rất tốt.

Trời ơi! Đối với bạn gái cậu ta cũng không dịu dàng đến vậy.

Bách Á Mạt thầm nghĩ…Bạn gái của Bách Nghiêu Nhất xem ra không bằng một con mèo. Thật đúng là bi kịch!

Mèo xám tính tình lười biếng giống hệt Bách Nghiêu Nhất. Anh nuôi nó ba
năm, đi đâu cũng mang theo làm cho người ta rớt kính mắt. Không ngờ Bách Nghiêu Nhất lại có ngày trở thành Miêu nô.

Tuy nhiên, nửa năm trước Bách Á Mạt thấy chỗ ở của anh quá xa, mỗi lần gặp
cô phải bay từ Paris đến New York xa xôi cho nên muốn anh chuyển đến
Paris. Ngay cả chỗ ở cũng tìm được rồi, mỗi lần đều dùng lời ngon tiếng
ngọt mong cậu ta chuyển qua. Bách Á Mạt ngày nào cũng quấy rầy anh, quấy rầy đến vài tháng, đến nỗi Bách Nghiêu Nhất không chịu nổi đành đồng ý
chuyển qua. Ở đâu cũng được, miễn là Bách Á Mạt cho anh yên tĩnh, bằng
không anh sẽ không niệm tình mà bóp chết cô.

Bách Nghiêu Nhất chuyển nhà đương nhiên Miu Miu cũng chuyển theo.Khổ nỗi Miu Miu muốn xuất ngoại thủ tục hơi phiền toái. Chuyện này giao cho Bách Á
Mạt xử lý. Bách Miu Miu bay đến Paris trước, ba ngày sau Bách Nghiêu
Nhất sẽ bay sang sau. Đương nhiên Bách Á Mạt sẽ tới sân bay đón Miu Miu.

Ai ngờ máy bay chở Bách Miu Miu gặp rủi ro, việc này làm cho Bách Nghiêu
Nhất tức giận rất lâu, chỉ kém không phát điên, mà Bách Á Mạt cũng áy
náy không thôi. Đây là lý do tang kì tồn tại.

Tuy rằng Bách Nghiêu Nhất vẫn đồng ý chuyễn đến Paris, nhưng Bách Á Mạt chỉ dám gọi điện mà không dám đến tận cửa gặp mặt.

Bách Nghiêu Nhất biết máy bay gặp rủi ro không thể trách Bách Á Mạt. Nhưng
nếu không vì cô nhiều chuyện, sao Miu Miu lại lên máy bay, sao lại gặp
chuyện không may chứ? Cho nên ngay từ đầu, anh chẳng có sắc mặt tốt với
Bách Á Mạt. Hai tháng qua rồi anh mới tiếp điện thoại của BÁch Á Mạt.
Muốn bỏ qua hết thì không có cửa đâu.

Giày vò cô nửa năm, cuối cùng anh cũng vừa lòng. Dù sao cũng là chị gái của
anh không có khả năng cả đời không gặp. Kỳ thực “X” tập 6 anh đã viết
được một phần ba.

Về phần nuôi mèo, Bách Nghiêu Nhất hoàn toàn không muốn.Ở trong lòng anh
không con mèo nào có thể sánh bằng tiểu Miu Miu.Hơn nữa anh cũng không
phải người thích nuôi thú cưng, con mèo màu xám này chỉ là ngoài ý muốn
thôi.

Cô gái tóc vàng trước mặt cũng là ngoài ý muốn, thế nhưng anh lại cho cô
ta vào cửa? Vừa uống cà phê, anh thầm nghĩ hành động bộc phát của mình
đúng là bất thường. Hơn nữa nhìn cốc cà phê trên tay, caramen machine
trùng hợp đúng là vị anh thích. Anh ghét cà phê đắng nên thường không
hay uống cà phê. Ngay cả người nhà cũng không biết anh thích vị caramen
machine. Thực ra cũng chỉ có nữ sinh mới thích uống loại cà phê ngọt
này, mà hình tượng của anh trong mắt mọi người lại quá đỗi lạnh lùng, có phần khắc nghiệt làm sao lại đụng vào loại caramen machine – loại cà
phê đáng yêu này chứ. Cà phê đen mới hợp với tâm địa đen tối của anh.

Bách Nghiêu Nhất vừa nhìn cà phê lại chuyển mắt sang cô gái. Đây thực sự là trùng hợp sao?

“Cô điều tra về tôi?” Thân là một tiểu thuyết gia trinh thám, không thể
trách anh đa nghi.Thế nhưng anh vẫn nhận bánh mì Polo, vừa tỉnh ngủ anh
có phần hơi đói.

Điều tra? Cô rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát rồi mở miệng hỏi anh “Điều tra gì?”

Đối mặt với câu hỏi của cô, anh cũng không tỏ ra bất ngờ lắm. Bình thường
những người bị tình nghi luôn giả ngu rồi phủ nhận. Anh kéo ghế ngồi
xuống, cắn miếng bánh mì đưa mắt đánh giá cô gái.

Nhìn gần, bộ dạng cô càng rõ ràng hơn khi đứng cách xa mười mét.Dáng người
lương thiện, mái tóc vàng mềm mại rủ xuống trước mặt, cặp mắt xanh, mũi
cao thon gọn, cánh môi đầy đặn. Khuôn mặt không phải quá xinh đẹp, chỉ
tính là thanh tú, không phải loại anh thích, chỉ là, anh đặc biệt hứng
thú với đôi môi xinh đẹp nóng bỏng kia.

Đúng, anh chính là loại đàn ông chỉ chú trọng bề ngoài. Bách Nghiêu Nhất một
bên đánh giá cô gái, miệng vẫn không dừng lại, bánh mì trên tay anh cũng đã giải quyết xong. Thấy anh ăn xong, đôi tay non mềm nhỏ bé lại nhấc
lên cái thứ hai “Vẫn còn đấy” không quên tươi cười lấy lòng.

Ánh mắt này….Bách Nghiêu Nhất cảm thấy có chút quen thuộc, hơn nữa giọng
nói mềm mại ngọt như đường khiến tâm tình anh thực thỏa mãn. Đàn ông ít
ai có thể từ chối đôi mắt cùng giọng nói kia.

Được rồi, cô gái này xác định là thầm thương trộm nhớ anh, loại chuyện này
từ bé đến lớn anh đã sớm quen, chỉ là cô gái này quá nhỏ khiến anh không có hứng thú.

Lại nhận lấy bánh mì Polo, Bách Nghiêu Nhất cẩn thận xé bao bì quan sát một lúc mới mở miệng nói “Em gái nhỏ, em không phải loại anh thích”

Cô gái khẽ gật đầu “Em biết! đàn ông thích phụ nữ ngực to, eo nhỏ, mông cong” Cô hoàn toàn hiểu rõ ràng sở thích của anh.

Bách Nghiêu Nhất rất vừa lòng, cắn một miếng bánh mì, thành thực nói “Cho nên chúng ta không có khả năng.”

Không có khả năng…. cô gái nhíu mày như đang suy xét, sau đó nhìn chằm chằm Bách Nghiêu Nhất hỏi “Vì sao”

Bách Nghiêu Nhất chợt nhíu mày, chuyển tầm mắt xuống, cô gái cũng cúi xuống
theo tầm mắt của anh _dừng trên ngực cô. Sau đó hai người đồng thời
chuyển mắt lên trên nhìn nhau “Đã hiểu chưa?” Bách Nghiêu Nhất nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, tóc thật mềm mại, sờ thật thích. Cô gái không những không tránh, ngược lại hơi vươn người về phía trước cọ cọ vào lòng bàn tay
anh giống như mèo vậy.

Bộ dạng này làm cho Bách Nghiêu Nhất bất chợt nhớ đến mèo con màu xám xấu
số của mình. Nó cũng hay làm nũng như vậy, thường dùng cái đầu nhỏ tròn
tròn của nó cọ cọ anh. Bách Nghiêu Nhất nhanh chóng rút tay về, cô gái
nhỏ ngẩng mặt nghi hoặc nhìn anh, ánh mắt kia như hỏi sao anh lại không
sờ tiếp. Nhìn vào ánh mắt cô gái, Bách Nghiêu Nhất hơi hoảng hốt. Rốt
cuộc anh đã biết vì sao mình lại cho cô ta vào nhà. Chính là vì ánh mắt
này.

Trời đổ mưa lạnh lẽo, anh nhìn thấy một con mèo xám nhỏ bị bỏ rơi trên
đường, nó đúng là dùng ánh mắt trong sáng thuần túy này nhìn anh.Đợi khi anh hoàn hồn lại thì nó đã ở trong nhà anh rồi.

Đó cũng là việc ngoài ý muốn đầu tiên trong cuộc đời anh.Nhớ lại chuyện cũ sắc mặt anh trầm xuống, tâm tình lại khó chịu.Cảm nhận được tâm tình
của anh, cô gái lên tiếng hỏi “Anh đang tức giận hả?”

“Cô nói xem” Bách Nghiêu Nhất ăn xong bánh mì rồi liền quăng vỏ thẳng vào thùng rác, uống ngụm cà phê sau đó nói “Cô nên đi rồi”

Bây giờ tâm trạng của anh không tốt, không rảnh đối phó với cô “ Tiếp tục
đứng theo dõi đi” Tùy cô muốn đứng bao lâu cũng được, không liên quan
đến anh. Bây giờ anh không muốn nhìn thấy ánh mắt này.

Bách Nghiêu Nhất là người có cảm xúc khó lường.

“Nhưng vẫn còn một cái bánh mì Polo nữa” Cô gái lấy cái bánh còn lại trong túi ra, tha thiết nhìn anh, phớt lờ thái độ ác liệt của anh. Bách Nghiêu
Nhất trừng mắt nhìn bánh mì rồi lại nhìn cô gái. Cô gái lập tức tươi
cười, hoàn toàn không bị thái độ khó chịu của anh làm ảnh hưởng.

Thường gặp trường hợp này, tâm tình sẽ cảm thấy áy náy nhưng Bách Nghiêu Nhất
thì không. Anh chỉ cảm thấy cô gái này thật không biết nhìn sắc mặt
người khác, ngu xuẩn.

Anh cũng không để ý làm người xấu, phải để cô ta biết chiêu này không hiệu
quả với anh.Hơn nữa tâm trạng anh bây giờ thực không tốt, đang muốn tìm
người trút giận.

Anh đang định giơ tay nhận lấy bánh mì trên tay cô gái thì tiếng di động
đột ngột vang lên. Cô gái cúi đầu lôi di động màu hồng trong túi,
microphone truyền đến giọng nói của phụ nữ. “Về nhà ngay”

Cô gái cúi đầu “Được..tôi biết…không cần, tôi về ngay đây”

Đang nói, cô thấy Bách Nghiêu Nhất hơi vươn tay phải ra, có vẻ không chịu
nổi âm thanh bén nhọn kia, cô nhíu mày rồi nhanh chóng cúp máy.

Cho rằng anh muốn ăn bánh mì, bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết nhẹ nhàng nắm lấy tay to lớn của anh, nhét bánh mì vào.

Nở nụ cười tươi, cô gái đi đến cửa cầm chiếc ô đỏ lên quay đầu nhìn về
phía anh, môi cong cong “ Ngày mai em lại đến, bye” không quên kèm theo một nụ hôn gió. Bách Nghiêu Nhất một lần nữa sững sờ, ngơ ngác
nhìn cô gái rời đi. Lần đầu trong đời anh có cảm giác thua cuộc. Loại
cảm giác này …thực mẹ nó khó chịu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui