Là người cũng được, là mèo cũng được, chỉ cần được ở bên cạnh anh.
Thực ra Jill không ngờ khi vừa thức dậy cô đã không còn ở Paris nữa mà đang ở nước Anh xa xôi. Đầu óc choáng váng, cơ thể dường như không còn một
chút sức lực.
Cô chỉ nhớ rõ cô uống cốc sữa, sau đó…sau đó cái gì cũng không nhớ nữa.
Cô không ngu ngốc, có thể đoán ra trong sữa có thuốc ngủ. Mẹ của Jill chắc chắn bỏ thuốc vào trong ly sữa của cô.
Thật đáng giận! Loài người đúng là xấu xa!
Cô rất bồn chồn muốn đi tìm chủ nhân, nếu anh không thấy cô chắc chắn sẽ lo lắng.
Nhưng mà mỗi ngày đều có một đám vệ sĩ theo sau, cô đã từng thử trốn đi mấy
lần nhưng đều bị bắt lại, mỗi lần như vậy số lượng người canh giữ lại
tăng thêm.
“Jill Anderson con đừng có ép mẹ phải nhốt con trong phòng” Đối mặt với khiêu chiến của Jill, Katherine đã nhẫn nại đến cực hạn.
Jill không sợ bà, không có tự do, không được gặp chủ nhân khiến cô phát điên “ Tôi nói cho bà biết tôi không sợ bà, bà không có quyền quản tôi, tôi
là người, tôi có tự do của tôi, tôi sẽ tố cáo bà làm cho bà thân bại
danh liệt để mọi người nhạo báng bà”.
Cô rất tức giận cực kỳ, tức giận đến mức lật đổ cả tivi “Còn có ….. sẽ có người thay mặt ánh trăng đến trừng phạt bà.”
“Aiiiizaaa” đứng một bên, Wright Anderson không nhịn được phì cười, nhìn thấy ánh
mắt mẹ anh phóng đến đành cố gắng nín nhịn ép bản thân phải bày ra bộ
dạng nghiêm túc.
Katherine tức đến toàn thân phát run, mỗi một câu của Jill đều đả kích bà “ Jill
Anderson, con dám ăn nói vậy với mẹ? Mẹ là mẹ con, vậy mà con muốn tố
cáo mẹ, muốn mẹ thân bại danh liệt? Được! tốt lắm!”
Bà tức đến nỗi bật cười bất đắc dĩ!
“Con muốn đấu với mẹ đúng không? Nhốt tiểu thư vào phòng cho tôi” bà hạ lệnh “Nếu nó ko xin lỗi, không xin tha thứ thì không cho nó ăn cơm”
“Xin lỗi?” Jill hất hàm hừ lạnh “Bà đợi đến chết đi…đừng động vào tôi…tôi tự đi” sau đó thẳng lưng giống đấu sĩ thản nhiên đi thẳng.
Vừa vào phòng Jill đã nghe thấy tiếng chốt cửa bên ngoài, trong phòng đến
một cái cửa sổ cũng không có, lối ra duy nhất đã bị khóa lại. Ý đồ chuồn ra bằng lối cửa sổ của cô coi như thất bại. Xem ra Katherine cố tình
nhốt cô ở phòng này không cho cô có cơ hội leo ra bằng lối cửa sổ.
Jill cắn mong tay đi đi lại lại trong phòng.
Được rồi, cố gắng tỉnh táo lại, cô hơi hối hận vì vừa rồi đã nổi nóng với
Katherine, thể lực của cô có hạn, cứng đấu với cứng không phải cách hay, cô phải giả vờ nghe lời để Katherine nới lỏng cảnh giác. như vậy mới có cơ hội chạy trốn.
Cô rời đi lâu như vậy, chủ nhân không tìm thấy cô thì làm sao?
Cô thực lo lắng.
“A…Fuck” cô tức giận đá cửa, lần đầu tiên nói bậy.
Sau đó cô nghe thấy tiếng mở cửa.
Wright đứng trước cửa chợt nghe thấy tiếng đá cửa cùng chửi tục “Em gái, thô lỗ như vậy không ngoan chút nào” anh cười nói, cử chỉ không
đứng đắn, một chút cũng không nghiêm túc như vừa rồi ở dưới lầu.
Jill trừng mắt nhìn anh hai “ Anh muốn gì?” Cô vừa nói, mắt không nhịn được nhìn về phía cánh cửa phía sau Wright.
“Đừng nghĩ” Wright nhìn ra ý đồ của cô, nhanh chóng xoay người đóng cửa lại,
quay ra thì đã thấy Jill đang hung tợn nhìn mình chằm chằm.
Xem ra em gái rất ghét anh! Wright nhướn mày, cảm giác bị chính em gái mình ghét đúng là không nói nên lời.
Anh biết mình còn có một cô em gái ngốc nghếch, cũng không phải anh không
muốn quan tâm, chỉ là từ nhỏ Jill đã sống khép kín không tiếp xúc với
ai, về sau lại bị cha mẹ đưa đến Paris nên anh không có cơ hội tiếp cận
cô em gái mới mười tuổi của mình.
Mà bây giờ Jill trở về với cá tính rất mạnh mẽ, nghe nói do tai nạn xe cộ
nên đầu óc con bé đã trở lại bình thường. Biết Jill bị tai nạn, thân là
anh trai mà lại không biết chút gì, anh luôn tự tránh bản thân đã quá vô tâm.
Cũng khó trách con bé nhìn người nhà như người xa lạ, thậm chí còn rất chán ghét.
Đối mặt với ánh mắt đề phòng của Jill, trong lòng Wright bất đắc dĩ “ Jill, anh là anh hai của em, không phải người xấu.”
Jill hừ lạnh,mọi người ở đây cô đều chán ghét!
Quay đầu, cô ngồi xuống giường không thèm để ý đến anh Hai - anh ta dám đóng cửa thì chính là đứng cùng phe với Katherine, là kẻ địch của cô.
Wright cũng biết mình đóng cửa làm cho con bé không vui “Jill, đừng chạy trốn
nữa, em không thắng mẹ được đâu” Anh dịu dàng khuyên cô “Đừng đối đầu
với mẹ, đói bụng không phải là cách hay, đi xin lỗi mẹ đi có được
không?”
Không thích! Không cần! trong lòng Jill tự trả lời, cô sẽ không khuất phục bà ta đâu.
“Đói bụng thì lấy sức đâu mà chạy trốn.”
Hả? Jill kinh ngạc nhìn Wright.
Wright chớp chớp mắt “Thế nào? Cuối cùng cũng chịu để ý đến anh hả?”
Jill có chút hoài nghi, đảo mắt đánh giá Wright một hồi vẫn cảnh giác “rốt
cuộc quỷ kế của anh gì?” bị lừa một lần nên giờ này phải ở Anh, cô sẽ
không dễ dàng tin người nữa.
“Quỷ kế gì chứ?” Wright thở dài, bị em gái nghi ngờ thật khiến cho người ta uể oải “Jill, anh hai đứng về phía em.”
Wright không đồng ý mẹ đối xử với Jill như vậy. Quan niệm môn đăng hộ đối của
bà anh cũng không chấp nhận, nhưng anh biết bà là người cố chấp cho nên
không tranh chấp với bà làm gì. Trước mặt bà đều tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe
lời, vậy mà Jill dám đối đầu với bà, anh thật bội phục.
Nói thật em gái như bây giờ anh rất thích!
Phải không? Vẻ mặt Jill không che giấu niềm nghi ngờ.
Lúc này cửa lại bị mở ra lần nữa. Một người đàn ông tóc vàng tây trang sang trọng đang cầm khay thức ăn bước vào, ngoài ý muốn nhìn thấy Wright
cũng đang ở đấy.
“Anh! Sao hôm nay về sớm vậy?” Wright nhướn mày nhìn anh cả.
Sắc mặt Dior đạm bạc, đặt khay thức ăn lên bàn rồi nhìn Jill “Đói bụng thì
ăn đi”. Giọng nói của anh lãnh đạm, mặt không chút biểu cảm, chắc chắn
không phải người hiền lành.
Jill quan sát khay thức ăn, để ý đến cốc sữa.
Dior biết cô đang nghĩ gì “Yên tâm, không có thuốc đâu.” Anh biết mẹ bỏ
thuốc bắt buộc Jill trở về, cũng biết nguyên nhân bà làm vậy.
Anh và Wright giống nhau, đều không tán thành việc này nhưng biết bà cố chấp, bởi vậy cũng không nói gì.
Hôm nay về nhà biết Jill bị nhốt trong phòng, hơn nữa lại còn bị bỏ đói cho nên anh mới đem đồ ăn đến.
“Đối đầu với mẹ không phải cách hay” Dior thản nhiên nói, thấy Jill có vẻ
vẫn chưa hiểu lại nói tiếp “Chính em cũng biết, nếu tiếp tục ở trong này em sẽ không thắng nổi mẹ mà.”
Jill ngậm miệng không nói, tức giận cắn môi!
“Thả lỏng đi, động não một tí, đừng để mất lý trí” Nói xong Dior xoay người bước đi.
“Anh cả nói đúng đấy, em nghe lời ăn đi, ăn no mới có sức, đừng để bản thân bị đói.”
Wright yêu chiều vuốt ve tóc Jill, nháy mắt với cô một cái “Yên tâm ,anh và
anh cả đều đứng về phía em” sau đó cũng theo Dior đi ra ngoài.
Jill nhìn cửa phòng rồi nhìn sandwich và sữa nóng, một lúc sau rốt cuộc vươn tay ra.
Cắn một miếng sandwich, uống hai ngụm sữa từ từ nuốt xuống.
Có lẽ nơi này không phải ai cũng là người xấu!
Bách Nghiêu Nhất vừa ra khỏi sân bay đang kéo hành lý nhướn mày nhìn thấy
một người đàn ông phương tây đang đứng trước mũi xe Benz, sắc mặt nghiêm trang ai nhìn thấy cũng phải tránh.
“Bách tiên sinh, mời lên xe.” Anh ta nhìn Bách Nghiêu Nhất làm động tác mời.
Là người thức thời, Bách Nghiêu Nhất vứt hành lý cho anh ta rồi thản nhiên lên xe.
Anh được đưa đến một Pub, ánh đèn bên trong màu vàng, pub đang chơi nhạc
Jazz, nhìn về phía quầy bar nơi có một người đàn ông tóc vàng ngồi đợi
sẵn. Bách Nghiêu Nhất đến bên cạnh người đàn ông đó rồi ngồi xuống, nói
với người phục vụ “Một ly coca, cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ ngây cả người, vào pub mà gọi coca?
Dior nhìn người phục vụ nói “Anh đi mua một lon coca về đây.”
Nhân viên phục vụ liền gật đầu lấy một ly nước đặt trước mặt Bách Nghiêu Nhất rồi rời đi.
Bách Nghiêu Nhất cầm cốc nước uống một ngụm lười biếng lắc lắc cốc “Sao anh
biết tôi đến, còn sai bao nhiêu người ra sân bay đón vậy?”
Ban đầu anh còn tưởng là người nhà Anderson, vậy nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không ngờ lại gặp được người bạn thời đại học này.
Rời trường đại học bọn họ cũng có liên lạc vài lần nhưng không có cơ hội
gặp mặt, nguyên nhân đương nhiên là do Bách Nghiêu Nhất lười ra khỏi
nhà. Nhiều năm không gặp đàn anh vẫn vậy, mặt lạnh như tiền, giống hệt
cương thi.
“Cậu vẫn như trước đây không động đến rượu.” Dior mặc áo sơ mi cùng quần tây đã cởi bỏ cà vạt, mái tóc vàng vuốt ra phía sau càng làm tôn thêm vẻ
tuấn mĩ, khí chất tôn quý không ai dám tiếp cận.
“Uống rượu sẽ loạn tính” Bách Nghiêu Nhất chống cằm, cười chế nhạo “Về điều
này tôi tin rằng anh là người rõ ràng nhất không phải sao?”
Dior không hé răng chỉ nhấp một ngụm rượu.
Bách Nghiêu Nhất nhún vai không tiếp tục bới móc vết thương của người khác,
trực tiếp vào vấn đề “Có chuyện gì? đi đón tôi không phải chỉ để ôn
chuyện cũ chứ, nếu là vậy thì bây giờ tôi không rảnh” anh thực sự rất
bận.
Thấy Bách Nghiêu Nhất muốn bỏ đi Dior chậm rãi mở miệng “ Muốn gặp Jill không?”
Bách Nghiêu Nhất dừng bước, quay đầu nhìn anh hỏi “Anh biết Jill?”
Dior nâng ly rượu, mắt lam thâm trầm, gương mặt tuấn mĩ lạnh lùng “Sao vậy?
không phải cậu rất thông minh sao? Đến bây giờ vẫn chưa đoán ra?”
Bách Nghiêu Nhất chau mày, đầu chợt lóe lên, cùng màu tóc vàng, mắt lam…rốt
cuộc nhớ tới họ của Dior “ Trời ạ! Sao tôi lại quên mất anh là người của dòng họ Anderson chứ?”
Ông trời có phải khéo quá hay không?
Anh sớm đã quên mất họ của Dior, chỉ biết gia cảnh của anh ta rất khá giả
nhưng không ngờ lại là người của gia tộc Anderson, chính xác mà nói, anh không muốn tìm hiểu nhiều về mấy kẻ có tiền.
Bách Nghiêu Nhất liếc một cái, có cảm giác run rẩy “Anh có quan hệ với Jill, không phải chứ?”
Dior nhếch môi, mắt lam đùa cợt “ Tôi cũng không ngờ cậu lại có duyên với cả hai đứa em gái tôi đến vậy.”
Theo tư liệu điều tra được, biết người dây dưa với Jill ở Paris là Bách Nghiêu Nhất anh cũng rất kinh ngạc.
Bách Nghiêu Nhất sờ mũi, chính anh cũng không tin được!
Ngồi xuống ghế một lần nữa, bây giờ anh có hứng thú ôn chuyện cùng Dior rồi.
“Nói đi, anh muốn thế nào? Có phải muốn tôi rời xa Jill không? Nếu vậy thì
anh phí thời gian rồi” anh không có khả năng buông tha Jill.
“Cậu nghiêm túc với Jill?” Dior không ngờ cậu em khóa dưới lại nói những lời này.
“Có hay không là chuyện của tôi” Bách Nghiêu Nhất cảm thấy không cần thiết
phải trả lời. “Tôi đây rất hiếu kỳ, các người quăng Jill đến Paris chẳng quan tâm, tại sao bây giờ lại quan tâm cô ấy vậy?”
Dior không trả lời, qủa thật Jill chịu thiệt thòi. Anh là anh cả cũng phải chịu trách nhiệm.
Cũng bởi vậy anh mới tìm Bách Nghiêu Nhất muốn xem thái độ của cậu ta, anh
quen Bách Nghiêu Nhất đã lâu, rất hiểu tính cách cậu ta.
Bách Nghiêu Nhất không phải là người dễ tiếp nhận, có sức hút vô cùng lớn
với phụ nữ, ai cậu ta cũng không từ chối, quan hệ lung tung hoang đường
khiến Dior rất không hài lòng.
Bởi vậy khi biết Jill yêu Bách Nghiêu Nhất, anh lập tức nghĩ Jill bị vẻ ngoài của Bách Nghiêu Nhất lừa gạt.
Vậy mà Bách Nghiêu Nhất lại đuổi theo đến tận nước Anh làm cho anh hết sức
kinh ngạc, Bách Nghiêu Nhất không phải là người chạy theo phụ nữ mà bây
giờ nhìn thái độ của cậu ta, có vẻ như không phải trêu đùa Jill.
Bách Nghiêu Nhất cũng không muốn nghe anh ta trả lời, anh chỉ thuận miệng
nói vậy thôi. Nhưng mà dù sao cũng là anh trai của Jill, anh cần sự hỗ
trợ của anh ta cho nên thái độ cũng hòa hoãn hơn.
“Tôi biết các người sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho Jill, anh tìm cách để tôi trà trộn vào được không?” Anh đưa ra yêu cầu.
Dior nhìn anh nhướng mày “Thái độ của cậu là đang cầu xin người khác hả?”
Khẩu khí của cậu ta thật khiến cho người khác khó chịu, một chút cũng
không thay đổi.
Bách Nghiêu Nhất nhếch môi “Đương nhiên anh sẽ không giúp không công, tôi biết anh chưa quên được bà chị ngốc nghếch của tôi.”
Có đi có lại, anh đương nhiên biết đạo lý này!
“Giúp tôi! tôi sẽ cho anh số điện thoại của chị ấy, anh muốn biết gì tôi đều
có thể kể, thậm chí còn khiến chị ấy chủ động đến tìm anh.”
Vẻ mặt Dior vẫn đạm bạc, mắt lam chợt lóe sáng, những lời của Bách Nghiêu Nhất thực sự khiến anh động tâm.
“Thật không ngờ cậu lại bán đứng chị gái của mình.” Anh châm chọc.
“Thì cũng phải có người muốn mua, không phải sao?” Bách Nghiêu Nhất cười vươn tay ra.
Dior không nói một câu cũng vươn tay ra bắt tay anh.
Bách Nghiêu Nhất biết anh vừa tìm được một đồng minh hữu hiệu!
Jill suy xét thật lâu, rốt cuộc cũng nghe theo lời hai anh trai, không cãi
lời, ngoan ngoãn thuận theo Katherine, không chạy trốn, không ngỗ
nghịch, mặc dù trong lòng bất mãn.
Katherine thấy Jill ngoan ngoãn nghe lời rất vừa lòng. Cho rằng Jill đã nhận ra
không thể cãi lại bà nên phải ngoan ngoãn nghe theo.
Bà cũng từng nghĩ Jill giả vờ thuận theo rồi thừa dịp bỏ trốn nên có cho
người theo dõi, nhưng mà sau một thời gian không thấy Jill có ý định bỏ
trốn Katherine mới yên tâm, tuy rằng vẫn cho vệ sĩ đi theo nhưng cũng
không làm quá lên nữa.
Jill thực sự chán ghét những ngày tháng mất tự do này, tuy rằng không phản
kháng Katherine nhưng cũng không mỉm cười dù chỉ một lần.
Katherine cũng không nói gì, bà nghĩ qua một thời gian sẽ hết!
Dù sao Jill cũng nghe lời không chạy trốn nữa là tốt rồi, về phần anh
chàng họ Bách kia, bà nghĩ con gái chỉ quyến luyến một thời gian thôi,
cũng vì Jill chưa gặp được người nào tốt.
Hôm nay bà sẽ giới thiệu Jill với mọi người, cũng là cơ hội tìm cho Jill một người tương xứng.
Bà thực sự muốn Jill quên Bách Nghiêu Nhất đi!
Jill mặc chiếc váy trắng tinh lộ đôi vai trần quyến rũ, chân váy màu hồng
lãng mạn, mái tóc vàng buông lơi, đầu đội một chiếc vương miện bằng kim
cương, khuyên tai cùng vòng cổ đều là đá quý màu hồng, chân đi đôi giầy
cao gót màu đen trông vừa quyến rũ vừa ngọt ngào.
“Con gái của cha thật xinh đẹp” Todd ca ngợi.
Jill vẫn lạnh mặt ngồi trên sofa, nhìn cũng không nhìn một lần!
Đối mặt với sự lạnh lùng của con gái, Todd khẽ thở dài trong lòng. Ông biết Jill không tiếp nhận bọn họ, tuy con bé không chạy trốn nhưng cũng
không nói chuyện với họ.
Ông cũng biết vợ mình rất cực đoan nhưng cũng vì muốn tốt cho Jill, muốn bồi thường cho con bé, chỉ không biết thể hiện ra sao?
“Jill, con rất ghét chúng ta sao?” ông không ngờ có một ngày con gái lại ghét mình như vậy.
Jill không nói lời nào.
Todd thở dài “Jill cha và mẹ con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.”
“Vậy để con về Paris đi” mắt lam cầu xin “Con không muốn ở đây, con muốn về Paris” muốn ở bên chủ nhân.
Cô rất nhớ chủ nhân!
Todd bị ánh mắt của Jill làm mềm lòng “Jill, cậu ta không thích hợp với con.”
Vừa nhìn cậu ta đã biết đó không phải người đứng đắn, một người đàn ông như vậy sao có thể nghiêm túc với một nữ sinh được chứ?
Nếu không, đó cũng chỉ vì gia tộc Anderson phía sau Jill mà thôi.
Todd đoán Jill bị lừa, cho nên ông mới không ngăn vợ mình, hai bọn họ đều nghĩ Bách Nghiêu Nhất là người bất lương.
Nghe Todd nói vậy, Jill cảm thấy cơn giận mấy ngày kìm nén của mình như muốn bùng nổ, cô không nhịn được nói “Người như thế nào thì thích hợp?”
“Hôm nay con sẽ biết người đàn ông như thế nào là thích hợp với con.”
Katherine đứng ở cửa, bà mặc trang phục màu đen tao nhã, khí chất ung
dung.
“Đi thôi, buổi lễ bắt đầu rồi.” Katherine khoác tay chồng.
Jill lạnh mặt đè nén cơn giận trong lòng, đi ra khỏi phòng.
Bọn họ đi đến giữa đại sảnh của buổi tiệc, đèn thủy tinh lấp lánh, có dàn
nhạc diễn tấu, mọi người nâng ly trò chuyện cho đến khi nhân vật chính
xuất hiện mới yên tĩnh lại.
“Rất cám ơn các vị đã đến dự tiệc sinh nhật của con gái tôi” Todd mỉm cười,
mặc dù đã có tuổi nhưng nhìn ông vẫn rất phong độ, tao nhã. “Xin giới
thiệu với mọi người, đây là con gái tôi, JILL!!!”
Jill tiến lên phía trước, cố gắng mỉm cười, mọi người phía dưới vỗ tay ầm ầm.
Todd khẽ đẩy lưng Jill “Jill, nghe lời” Sau đó nhìn mọi người “Hy vọng mọi người có thời gian vui vẻ.”
“Ngoan cái rắm” Jill thầm nghĩ phải mau chóng trở về Paris.
Trong lòng Jill chán ghét, một lúc sau, vài công tử nhà giàu vây lấy cô.
“Jill, xin chào, tôi là Bill”
“Tôi là Jacson, rất vui được làm quen với em.”
“Tôi là…”
Một đống âm thanh làm Jill muốn phát điên.
Cô chán ghét lễ tiệc! chán ghét nơi này.
“Rất xin lỗi, tôi phải đi toilet một chút” Cô tìm lý do vội vã bỏ đi. Người
đàn ông đang đứng trong góc phòng lập tức đi theo cô.
Cảm giác đi đâu cũng có người theo dõi làm Jill không thở nổi, hai tay nắm
chặt, đi đến góc khuất không người lập tức quay lại rống lên “ Đừng đi
theo tôi có được không?”
“Thật xin lỗi, đây là trách nhiệm của tôi.”
Jill thở sâu, cô biết anh ta không cố ý nhưng cô không chịu nổi nữa, nhẫn
nại đã đến cực hạn, đang chuẩn bị tức giận bỗng chốc hai mắt chợn tròn.
Vệ sĩ thấy bất thường liền xoay người lại, lập tức lĩnh ngay một cú đấm.
Anh ta phản ứng cực nhanh, Bách Nghiêu Nhất lùi lại phía sau tránh đòn
của vệ sĩ, sau đó lấy ra một lọ thuốc.
“A” vệ sĩ bị Bách Nghiêu Nhất xịt thẳng vào mặt bất ngờ kêu to, Bách Nghiêu Nhất không bỏ qua cơ hội, giáng một cú vào hạ bộ của vệ sĩ, anh ta đau
đến gập người lại thì bị đánh cho bất tỉnh.
Anh nhíu mày, tay phải đau quá “Thịt cũng cứng thật đấy” sau đó nhìn Jill
vẫn còn đang ngây ngốc đứng bên cạnh, cánh đôi gợi cảm nở nụ cười.
“Hi” Bách Nghiêu Nhất xoay người “Công chúa yêu dấu, anh đến đón em đây.”
Anh nhìn trước nhìn sau, nơi này không an toàn bèn kéo Jill đi.
“Cửa trước toàn là người không chạy được, đến cổng sau đi” A…. đột nhiên anh bị đẩy vào tường, gáy đau đớn.
“Jill em làm gì vậy…a” đang muốn trách cứ, cơ thể lại bị bao vây, hai chân
Jill kẹp chặt lấy hông anh, sau đó cái miệng của cô hung hăng áp đến.
Bị công chúa cường bạo, rốt cuộc anh cũng không kiềm chế được sự kích động trong lòng, nhanh chóng đáp trả cô.