Ngày hôm sau khi tân hoàng thái tử đến phủ Xích vương ban thưởng cho phiên vương, Chu Nhan không có nghe lời y mà vẫn ra ngoài theo cha mẹ.
Nàng không ngờ khi người tới lại bày thế trận phô trương như vậy.
Phu thê Xích vương ra ngoài nghênh đón, vừa quỳ lạy vừa dập đầu tạ ơn, nàng nhìn thấy cảnh ai nấy nhấp nhô quỳ lạy mà kinh ngạc, trong lòng cũng mất tự nhiên, cứng ngắc đứng đực ở đó.
Thịnh ma ma ở bên cạnh lo lắng kéo nàng nhỏ giọng: “Quận chúa, còn không quỳ xuống đi!”.
Nàng sửng sốt đột nhiên hiểu ra, ngày hôm qua người bảo nàng không cần đi ra gặp, chắc là vì không muốn nàng nhìn thấy cảnh tượng này đi.
Giờ đây người đã là hoàng thái tử Không Tang, đế quân tương lai, quy tắc quân thần là điều không thể bàn cãi.
Mỗi lần gặp thì cha mẹ nàng sẽ phải quỳ lạy trước người, mà nàng cũng vậy.
Khoảng cách giữa họ giờ đây khác nào giữa trời và đất đâu?
Nghĩ đến đây trong lòng nàng tựa như sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Một đoàn người quỳ lạy trước mặt Thời Ảnh, chỉ có tiểu quận chúa Xích tộc vẫn đứng, mà Thời Ảnh chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, cũng không tỏ vẻ gì, phất tay ban cho cả nhà Xích vương bình thân.
Hoàng thái tử dựa theo nghi thức tuyên đọc ý chỉ ban thưởng của Đế quân Không Tang.
Từng hòm đồ đạc được mở ra, vô số báu vật quý giá rực rỡ chói mắt.
Lễ quan đọc theo danh sách đến đâu, đám thị nữ nha hoàn trong phủ lại cúi thấp đầu cảm thán đến đó.
Nhưng mà Chu Nhan ở một bên nhìn thấy, ánh mắt cũng thản nhiên.
Mấy thứ này có ý nghĩa gì với nàng đâu? Chỉ là mua tự do cả đời này của nàng mà thôi.
Sau khi hoàn tất lễ ngự ban, Thời Ảnh ngồi xuống nói chuyện mấy câu với phu thê Xích vương, sau đó đi thẳng vào vấn đề chính: “Không biết đại hôn sẽ được tổ chức vào thời gian nào? Hôn lễ giữa trưởng tử và trưởng nữ của hai tộc Bạch – Xích là chuyện trọng đại, đến lúc đó ta sẽ đến chủ trì thay Đế quân”.
Chu Nhan run bắn người, gần như rơi cả tách trà trên tay.
Người đến chủ trì? Vì sao lại là người? Vì sao người lại đồng ý làm chuyện này cơ chứ?
Nàng ngạc nhiên nhìn về phía y, nhưng mà Hoàng thái tử chỉ quay đầu nhìn Xích vương, không thèm nhìn nàng lấy một cái.
“Đa tạ Đế quân cùng Hoàng thái tử điện hạ quan tâm”.
Xích vương cung kính cảm tạ: “Ngày cử hành hôn lễ đã được chọn, chỉ cần bàn bạc lại chút nữa với Bạch vương, đến khi nào chốt xong sẽ thông báo ngay với Hoàng thái tử ạ”.
Thời Ảnh không tỏ vẻ gì: “Đây là thời khắc quan trọng với Không Tang, nên tiến hành nhanh chóng một chút, tránh cho quận chúa cảm thấy thiệt thòi”.
Nói đến đây rốt cuộc y cũng liếc nhìn Chu Nhan một cái, ánh mắt bình tĩnh không chút dao động.
Trong lòng nàng thảng thốt, chỉ cảm thấy ngón tay run rẩy đến mức không cầm nổi chén trà.
Lại nghe phụ vương bên tai cười nói: “Lễ nghi rườm rà cũng không quan trọng, cổ nhân khi xưa còn thành hôn giữa thời chiến thì sao?”.
Hai người liên miên nói chuyện thêm vài câu, Xích vương thấy cuộc nói chuyện thoải mái cởi mở, liền cười hỏi: “Hôn lễ là chuyện quan trọng, hiện giờ đế quân long thể bất an, có lẽ cũng đang muốn nhìn thấy đại hôn của Hoàng thái tử điện hạ, không biết người đã chọn được người để sách lập làm hoàng thái tử phi chưa ạ?”
Hoàng thái tử phi? Chu Nhan lại chấn động, lần này chén trà từ trong tay trực tiếp rơi xuống.
Thời Ảnh cũng không liếc nhìn nàng, ngón tay trong ống tay áo không một tiếng động phẩy nhẹ.
Trong chớp mắt chén trà sắp rơi xuống đất lại bật lên, nhẹ nhàng đáp vào lòng bàn tay nàng, một giọt nước cũng không tràn ra ngoài.
Không ai để ý đến sự thay đổi nhỏ này, thậm chí Thời Ảnh cũng không liếc mắt nhìn Chu Nhan một cái.
Nhưng Chu Nhan kinh ngạc nhìn chén trà, trong lòng thổn thức, lại chỉ nghe thấy Thời Ảnh ung dung trả lời: “Hai ngày sau tại hạ sẽ đến phủ Bạch vương một chuyến, thương lượng chuyện này với Bạch vương.
Theo lệ thường, có lẽ là chọn ra một trong bốn vị đích nữ ngay tại Bạch vương phủ đi”.
“Thiên kim Bạch vương phủ ai nấy đều xinh đẹp hiền thục, xứng đáng làm mẫu nghi thiên hạ”.
Xích vương cười mở miệng: “Chúc Hoàng thái tử điện hạ sớm ngày chọn được ý trung nhân, lúc đó cả Vân Hoang cũng sẽ hân hoan náo nức”.
“Đa tạ lời chúc của Xích vương”.
Thời Ảnh mỉm cười buông chén trà đứng dậy cáo lui.
Vào giây phút cuối cùng, ánh mắt hắn lướt nhẹ qua nàng, vẻ mặt tĩnh lặng.
Chu Nhan muốn nói cái gì nhưng lại nói không nên lời.
Từ đầu đến cuối cuộc gặp mặt này, bọn họ không có cơ hội nói với nhau một câu.
Nàng chỉ có thể đứng bên nghe y cùng cha mẹ mình nói chuyện xã giao, chẳng khác nào người xa lạ, như gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt, không hẹn ngày về.
“Cung tiễn hoàng thái tử điện hạ!”.
Khi y rời đi, tất cả mọi người trong phủ Xích vương lại quỳ xuống lần nữa, chỉ có Chu Nhan vẫn đứng đó sững sờ nhìn bóng dáng y.
Sư phụ người… người muốn kết hôn sao?
Đúng vậy, giờ đây người đã không còn là đại thần quan trên thần miếu Cửu Nghi nữa, mà là người thừa kế duy nhất của đế quân, là hoàng thái tử Không Tang, nên người đương nhiên phải lập thê, hơn nữa phải chiếu theo quy củ chọn lấy hoàng thái tử phi từ trong Bạch tộc, mọi thứ giống như nó phải là như vậy.
Thế nhưng làm sao những chuyện này có thể xảy ra nhanh như vậy, nhanh đến mức không thật, khó có thể tin được.
Giống như ngày hôm qua, người vẫn còn nằm chết trong lòng mình.
Vậy mà hôm nay người đã trở lại thế gian bằng một thân phận khác.
Là người đã mất đi trí nhớ, hay là nàng đã quên?
“Quận chúa, người còn không mau…”.
Thịnh ma ma nhìn thấy quận chúa ngẩn người thì mau chóng kéo vạt áo để nàng quỳ xuống.
Nhưng mà Chu Nhan chỉ hơi phất tay áo, trong phút chốc cả người bỗng nhiên biến mất.
Tám con tuấn mã kéo cỗ xe hoàng gia hoa lệ, sơn son thiếp vàng đậu trước cổng hành cung phủ Xích vương.
Chiếc xe có đôi cánh màu bạc, là biểu tượng của Hoàng thất Không Tang.
Đợi đến khi Thời Ảnh ngồi vào trong xe ngựa, thì thị vệ đại nội bên ngoài đã buông mành xuống.
Bên trong xe lộng lẫy và rộng rãi, cũng không có một người hầu nào cả.
Đúng lúc mành che vừa buông xuống lại đột nhiên lay động.
Thời Ảnh ngồi ngay ngắn bên trong xe cau mày, bỗng nhiên nói vào trong hư không: “Ngươi theo tới đây làm cái gì?”.
“Á!” Trong xe ngựa không có một bóng người, nhưng lại phát ra tiếng hô thật nhỏ, như mang theo một tia ảo não.
“Người… người nhìn thấy con ư?”.
Trong xe ngựa che kín tựa như có cơn gió nhẹ lướt qua, một bóng người thở dài xuất hiện trong không trung, mắt ngọc mày ngài, nhìn qua trang phục đúng là quận chúa phủ Xích vương.
“Người đã nói nếu đồng thời sử dụng thuật ẩn thân và thuật thu nhỏ, có thể trở thành pháp thuật mới”.
Chu Nhan nghĩ đến kỹ năng vừa học được của mình, trong giọng nói có vẻ đắc ý: “Pháp thuật mà con vừa sử dụng, ngay cả phụ vương cũng không nhìn ra đâu”.
Thời Ảnh nhướn mày giống như tán thưởng, nhưng không nói gì.
Đứng đầu lục bộ là những nhân vật chỉ đứng sau đế quân Vân Hoang, có thể sử dụng pháp thuật che mắt Xích vương đúng là tu vi khó lường, cô bé này đúng thật là thông minh.
Y mới chỉ điểm qua, nàng đã lập tức học một hiểu ba.
Nhưng mà y không tiếp lời nàng.
“Ngươi thân là quận chúa Xích tộc sắp xuất giá, lại tự nhiên chui vào xe ngựa của ta như vậy, nếu như bị người khác thấy sẽ thành lời đồn không hay.
Tranh thủ lúc chưa ai nhìn thấy, mau chóng rời đi đi!”.
Chu Nhan chỉ là nhất thời xúc động mới theo lên, nghe giọng điệu công tư phân minh của y như thế, máu bốc đồng trong người nguội lạnh, một lúc sau mới lúng túng: “Vừa rồi… chỗ đó có nhiều người, con vẫn không có cơ hội hỏi người một chuyện, nên mới không nhịn được chạy theo”.
Thời Ảnh thoáng run lên, thần sắc có chút khác thường.
“Ngươi… muốn hỏi cái gì?”.
Chu Nhan giậm chân, “Vì sao người phải tới chủ trì hôn lễ của con?”.
“Ngươi muốn hỏi cái này ư?”.
Không biết vì sao Thời Ảnh thở phào một hơi, ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, nhìn về phía trước không chớp mắt, giọng nói bình tĩnh lãnh đạm: “Hiện tại ta là hoàng thái tử, nếu đế quân đã bệnh, thì phải do ta ra mặt thu phục lòng người.
Chỉ như vậy mà thôi!”.
“Nhưng… nhưng… nhưng…” Nàng nói mấy câu “nhưng”, lại không biết phải nói gì nữa.
“Nhưng nếu ta nhúng tay vào việc này, sẽ làm ngươi cảm thấy không thoải mái, đúng không?”.
Giống như đã đoán được suy nghĩ của nàng, y thản nhiên nói: “Không thể bởi vì ngươi cảm thấy bản thân không thoải mái mà cự tuyệt ban ân của đế quân.
Không phải ngươi từng nói bản thân không còn nhỏ sao? Nếu đã quyết tâm lấy chồng rồi, sao còn giận dỗi vì chuyện nhỏ nhặt này?”.
Nàng nhất thời không biết phản bác như thế nào.
Đúng vậy, nếu nàng đã quyết định lấy Bạch Phong Lân, thì sao còn phải để ý đến chuyện ai làm chủ hôn.
Việc đó đáng để bận tâm sao, so với việc lấy ai làm chồng có ý nghĩa gì đâu cơ chứ?
Chu Nhan mấp máy môi, sắt mặt tiu nghỉu, cúi thấp đầu xuống, một lúc lâu sau vẫn không nhịn được mở miệng: “Người… người thật sự phải sách lập thái tử phi sao?”.
“Đương nhiên!”.
Thời Ảnh ngay cả khóe mắt cũng không động: “Có đế quân nào không có hoàng hậu?”.
Lòng Chu Nhan trầm xuống không nói thêm lời nào nữa.
Xe ngựa chạy như bay, không khí trong xe gần như đóng băng.
Trong nháy mắt xe ngựa đã rẽ ra đến phố.
Thời Ảnh nhìn về phía trước, thản nhiên: “Trước mắt đã là cửa cung rồi, ngươi mau về đi!”.
Chu Nhan giật mình bỗng dưng thốt lên, nói: “Con… con còn có một câu hỏi, muốn hỏi người”.
Thời Ảnh nhíu mày: “Chuyện gì?”.
“Chuyện… chuyện hoàng thái tử trước, Thời Vũ ấy”.
Nàng cắn chặt răng, rốt cuộc cố lấy dũng khí mở miệng: “Hiện giờ ngài ấy ra sao, người có biết tung tích của ngài ấy không?”.
Thời Ảnh chấn động, giống như không ngờ nàng sẽ hỏi câu này, rốt cuộc đã quay đầu lại nhìn nàng một cái, ánh mắt sâu xa: “Vì sao lại hỏi chuyện này?”.
Chu Nhan thấp giọng: “Bởi vì ngài ấy là người trong lòng của Tuyết Oanh”.
Thời Ảnh khẽ nhíu mày: “Tuyết Oanh, quận chúa Bạch tộc?”.
“Vâng, người biết nàng ấy không ạ?”.
Chu Nhan không ngờ y lại biết rõ tình hình nên thấy bất ngờ: “Cô ấy vì chuyện của Thời Vũ mà không ăn không uống, lo lắng muốn chết luôn… Con sợ nếu cứ như vậy cô ấy sẽ nghĩ quẩn mất”.
Thời Ảnh không trả lời thẳng câu hỏi mà chỉ thờ ơ nói: “Ngươi không cần lo lắng đến chuyện của người khác”.
“Tuyết Oanh là tỷ muội tốt nhất của con”.
Chu Nhan thấy y không phủ nhận, biết không ổn, trong lòng trầm xuống: “Cô… cô ấy nghi ngờ người đã giết Hoàng thái tử.
Con tức giận đến mức thiếu chút cãi nhau với cô ấy.
Nếu sớm tìm ra đệ đệ của người một chút, cô ấy sẽ không còn lý do nghi ngờ người nữa”.
“Không lý do?”.
Thời Ảnh im lặng giây lát, thản nhiên nói: “Sao? Ngươi tin chắc là ta vô tội à?”.
“Cái gì?” Chu Nhan bỗng nhiên chấn động, nhất thời nói không nên lời.
“A Nhan, không cần giả vờ làm gì, khi ngươi nhìn thấy ta ở Tử Thần điện, chẳng lẽ trong lòng ngươi không nghi ngờ gì sao?”.
Thời Ảnh ngồi trong xe ngựa hoàng thất, mặt lễ phục hoàng thái tử, giọng nói thản nhiên sâu không thấy đáy: “Vì sao ta trở lại đế đô, ta đã thỏa thuận gì với Đại Tư Mệnh, vì sao ta đoạt lấy thứ vốn dĩ thuộc về mình, lại phải trả giá đắt như thế nào, tất cả những chuyện này, ngươi chưa từng nghĩ tới sao?”.
“Nhưng… nhưng…” Nàng ngây ra nhìn y, trong giọng nói lộ vẻ kiên quyết: “Bất luận như thế nào, sư phụ cũng không thể là loại người như thế được”.
“Loại người như thế nào?”.
Thời Ảnh nhìn nàng một cái, ánh mắt lộ vẻ mỉa mai: “Ôi… ngươi thật sự biết ta là loại người thế nào sao?”.
“…” Chu Nhan không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy trong giọng nói của người có cảm giác lạnh lẽo như dao, từng nhát từng nhát tách nàng ra khỏi y.
Thành thật mà nói, ngay cả khi đã ở chung nhiều năm, nhưng đối với nàng, người vẫn thật xa xôi không thể chạm đến, thậm chí không thể thấy rõ.
Lúc bọn họ gần nhau nhất có lẽ là khi sắp chết.
Lúc người nói với nàng câu nói kia.
Chính lúc đó nàng nhận ra rằng mình hoàn toàn không hiểu được người này.
Mà tới lúc này, khi sắp trở thành đế quân, trong lòng người nghĩ tới cái gì? Nàng mơ hồ như đi giữa sương mù, vĩnh viễn không thể nhìn thấy dáng vẻ của người.
“Bảo quận chúa Tuyết Oanh, đừng chờ Thời Vũ nữa!”.
Thời Ảnh quay đầu nhìn thẳng về phía trước, giọng nói lạnh như băng: “Nó sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu”.
“Sao ạ?”.
Chu Nhan ngây người tại chỗ, cả người đột nhiên lạnh thấu xương giống như bị tuyết phủ: “Trời ạ, chẳng lẽ… chẳng lẽ Tuyết Oanh nói thật sao? Sư phụ, tất cả chuyện này đều là do người làm?”.
Hai tay Thời Ảnh lặng lẽ siết chặt không phủ nhận, im lặng giây lát bỗng nhiên có chút khó chịu, lớn tiếng nói: “Ta đã nói rồi, từ nay về sau ngươi đừng gọi ta là sư phụ nữa!”.
Nàng cứng ngắt, trong lòng lạnh xuống, một lúc sau mới khó khăn mở miệng, giống như nếu không thật sự nghe thấy đáp án thì sẽ không cam lòng: “Vậy, xin hỏi Hoàng thái tử điện hạ, Thời Vũ đã chết thật rồi sao?”.
Thời Ảnh nhìn thẳng về phía trước, giọng nói bình tĩnh mà lạnh lẽo: “Phải”.
Chu Nhan run lên một cái, một lát mới không tin được tiếp tục hỏi: “Có phải là người làm không?”.
“Ngươi nghĩ như thế nào…”.
Thời Ảnh lạnh lùng nhưng không phủ nhận: “Thì chính là thế đó”.
Toàn thân Chu Nhan chấn động, đầu óc trống rỗng.
Nàng lảo đảo lui về sau tựa vào thành xe không tin được nhìn người quen thuộc trước mắt bỗng trở nên xa lạ, ánh mắt biến đổi không ngừng.
Trong xe ngựa hồi lâu không có một tiếng động.
Không biết qua bao lâu, Thời Ảnh quay đầu lại liếc mắt một cái qua bên cạnh như muốn giải thích cái gì đó, nhưng thật không ngờ nàng đã không còn ở đó nữa.
Đây là lần đầu tiên trong đời, pháp thuật của nàng lại có thể qua mắt y, cứ như vậy lặng lẽ biến mất ngay trước mắt y không một tiếng động.
“A Nhan…” Thoáng chốc y nhịn không được cúi đầu thì thào gọi.
Chờ khi xe ngựa biến mất nơi cuối phố, Chu Nhan đột nhiên xuất hiện ở góc đường, sắc mặt tái nhợt, chân đi loạng choạng.
“Ta đã nói rồi, từ nay về sau đừng gọi ta là sư phụ nữa”.
Câu nói kia không ngừng vẳng lại trong đầu nàng đến nghẹ thở.
Nàng thất thểu đi về phía trước như người mất hết phương hướng, đột nhiên lảo đảo một cái như đụng vào thứ gì.
“Ôi, đau đau!”.
Người bị ngã là một đứa bé, nó đang cầm kẹo đường trong tay, ôm trán kêu đau, tay nhỏ bé trắng nõn, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu.
Chu Nhan thoáng nhìn, kêu lên: “Nhóc con, đệ chạy đi đâu thế?”
Nàng kéo đứa bé lên, ôm chầm lấy nó.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, cứu con!”.
Đứa bé kia lại ra sức giãy dụa, hoảng hốt hét ầm lên.
Chu Nhan nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đứa bé kia, giật mình buông tay ra.
Đúng vậy, đứa bé này không phải Tô Ma.
Nó có đôi mắt và mái tóc dài màu đen, rõ ràng là người Không Tang.
Nàng mới chỉ lơ đãng một chút đã nhìn lầm.
Tại sao cuộc đời này của nàng lại nhìn lầm người nhiều lần đến như vậy?
- -----oOo------.