Ở nơi cao nhất Vân Hoang, Chu Nhan đang ngủ say, cảm giác như mình đang lạc vào một giấc mộng dài, trong cơn mê, nàng bỗng nhiên thấy mình đứng bên ngoài thành Nam ở đế đô, bên cạnh Kính Hồ mênh mông.
Mặt hồ lấp lánh ánh trăng, khắp nơi mờ sương tựa như cảnh mộng, nhìn xuống mặt nước, nàng bỗng nhiên phát hiện có vật gì đó đang bồng bềnh trôi về phía nàng ở trong làn nước.
Lúc đầu nàng chỉ nghĩ đó là một con cá, nhìn kỹ lại, hóa ra đó là một bóng người.
Đó là một Giao nhân sao?
Nội tâm nàng khẽ động, không kìm nổi tiến lên vài bước.
Y phục của nàng đổ bóng xuống nước như một đóa hoa nở rộ.
Trên mặt hồ yên ả có một vẻ đẹp tĩnh lặng lạ kỳ.
Từ trên cao nhìn xuống, nàng như đang đứng trước một mặt gương thật lớn, quanh thân phản chiếu ảo ảnh thần kỳ.
Thấy nàng đứng ở nơi đó, ảo ảnh dưới đáy nước dừng lại, xoay đầu bơi trở lại, mái tóc dài màu lam mềm như tơ lụa bồng bềnh dưới nước.
“Uyên!” Trong khoảnh khắc đó nàng thốt lên: “Là huynh sao?”.
Trong mơ màng, nàng như thật sự nhìn thấy Chỉ Uuyên – Giao nhân dịu dàng vẫn bên nàng từ nhỏ đến lớn ấy, một lần nữa xuất hiện, cách mặt nước nhìn nữ tử đang đứng trước hồ.
Con ngươi bích sắc dịu dàng mừng vui nhưng không tiếp tục đến gần, chỉ xoay người lặng lẽ chìm vào đáy Kính Hồ.
“Uyên! Uyên!” Nàng thất thanh lội nước đuổi theo, bước hụt một cái cả người chìm xuống.
Làn nước lạnh băng tràn vào miệng, vào mũi khiến nàng không thể thở được.
Nàng liều mạng muốn nổi lên, nhưng dường như có một bàn tay vô hình che trên đầu nàng, khiến cho nàng không cách nào nhìn thấy ánh mặt trời.
Thân thể mỏng manh của nàng dần dần yếu đi, chìm vào đáy nước vô tận.
“Tỷ tỷ!” Đột nhiên có người nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
“Ai?”.
Trong mơ mơ màng màng, không biết từ lúc nào bên cạnh nàng đã xuất hiện một đôi mắt màu xanh ngọc bích tựa như sao xa trong sương mù, bóng dáng nho nhỏ trôi dưới mặt nước, cánh tay nhỏ gầy duỗi ra, đỡ lấy thân thể đang chìm xuống của nàng.
“Tô Ma!” Nàng không khỏi thốt lên: “Là đệ ư?”.
Trong mắt nàng chất chứa niềm mong mỏi cùng lo lắng vô hạn: “Nhóc con, đệ đã đi đâu thế? Làm tỷ nóng lòng muốn chết”.
Không biết lấy đâu ra sức, nàng muốn bắt lấy tay thằng nhóc kia.
Nhưng mà đúng lúc đó, biển khơi bỗng tối tăm mù mịt, cuồng phong nổi lên tứ phía.
Những con sóng này có màu đỏ như máu.
“Tô Ma!” Chu Nhan đột nhiên run lên, nháy mắt tỉnh lại.
Khi nàng vừa mới tỉnh lại, trái tim vẫn đập thình thịch.
Trong khoảnh khắc nàng hoảng hốt, đột nhiên nàng trợn tròn mắt.
Phản chiếu trong ánh mắt nàng cũng là hai ánh mắt lạnh lùng.
Một đôi màu đen trong suốt như mực, một đôi ánh vàng đang từ trên cao nhìn xuống, trong mắt có biểu tình khó đoán.
Đây là ở… đỉnh thần miếu trên chùa Bạch Tháp.
Ngay sau đó Chu Nhan lập tức tỉnh lại, nhớ hết toàn bộ sự việc xảy ra ngày hôm qua.
Mặt đỏ bừng giống như một tên trộm, vội lấy rèm che lại ngực.
Xung quanh vắng lặng không một bóng người, nhìn ra bốn phía phát hiện chính mình đang tựa vào chiếc nệm dưới chân tượng thần.
Cả thần điện trống không, gần như có thể nghe được tiếng gió.
Người… người đâu?
Trong lòng Chu Nhan ngạc nhiên nhảy dựng lên, tìm một vòng quanh thần điện.
Nhưng mà Thời Ảnh đã biến mất như chưa từng xuất hiện ở nơi đây.
Trong lòng nàng vừa bàng hoàng vừa lạnh lẽo.
vội mặc nhanh quần áo xông ra ngoài.
Vừa mới bước ra khỏi thần miếu, Chu Nhan không khỏi đứng lại.
Hóa ra từ lúc nàng ngủ quên đến giờ đã qua năm sáu canh giờ, bên ngoài đã là nửa đêm, trăm đã lên cao.
Sao sáng như ngọc chậm rãi chuyển động phía trên đài thiên văn khổng lồ, lặng lẽ biến ảo.
Mà ở dưới bầu trời sao, có một người lặng lẽ ngồi đó, khoác lên mình ánh trăng nhàn nhạt, nắm ngọc bội trong tay, lẳng lặng nhìn trời cao biến ảo.
Hóa ra, người ở đây!
Khoảnh khắc đó Chu Nhan cố lấy lại bình tĩnh.
Nàng muốn cất tiếng gọi y, nhưng không hiểu sao lại có chút rụt rè, nên cứ đứng ngây ra ở đó.
Nàng từ nhỏ đã là người không sợ trời cao đất dày, chưa khi nào nàng thấy bối rối và xấu hổ như thế này.
Quả thực là không biết nên tiến hay nên lùi.
Y một mình ở đây suy nghĩ cái gì? Có phải là hối hận hay không?
Chu Nhan từ xa nhìn bóng dáng y, rối rắm nửa ngày cũng không có dũng khí tiến lên, ủ rũ quay người.
Nhưng mà nàng vừa xoay mũi chân, sau lưng đã có tiếng người truyền đến: “Đi đâu vậy?”.
Chu Nhan bị câu hỏi đột ngột làm cho hoảng sợ, cố gắng kiềm chế xúc động muốn nhấc chân chạy trốn, ổn định thân hình, giả vờ bình tĩnh đáp: “Quay về… về nhà, đã nửa đêm rồi, con còn không về thì phụ vương sẽ lo chết mất!”.
Thời Ảnh vẫn không nhìn nàng, thản nhiên: “Quay về phủ Xích Vương ư?”.
“Vâng!” Nàng sợ hãi lên tiếng, trong lòng có chút chột dạ, cúi đầu không lên tiếng, thật sự không biết đang mong y giữ mình lại, hay không giữ mình lại.
Thời Ảnh gật đầu: “Trở về trong đêm là vì không muốn cho người nhà biết hôm nay đã đến đây à?”.
“Vâng” Chu Nhan gật đầu: “Bằng không sẽ bị đánh gãy chân đó!”.
Nàng trả lời xong ngây ra một lúc, đột nhiên hiểu ý muốn nói cái gì, vội vàng gật đầu cam đoan: “Người yên tâm, chuyện… chuyện hôm nay con nhất định sẽ không nói cho bất cứ ai?”.
“Thế à?”.
Thần sắc Thời Ảnh hơi thay đổi, lạnh lùng: “Là muốn để cho mọi chuyện giống như chưa từng xảy ra ư?”.
“Ơ!”.
Trong lời nói của y có một loại sắc bén khiến cho Chu Nhan lập tức cứng họng: “Không, không phải! Dù sao người cũng không cần lo lắng đâu, con… con đi về trước rồi nói nhé!”.
Nàng vừa định chuồn mất, Thời Ảnh lại bỗng nhiên quay đầu qua, trầm giọng: “Cứ định trở về gả cho Bạch Phong Lân như vậy ư?”.
“Con!”.
Khoảnh khắc kia, nàng bị ánh sáng trong mắt y làm cho kinh sợ, sợ đến mức lui lại mấy bước.
Nàng trượt chân đập vào bệ thiên văn rồi ngã sấp mặt luôn.
Thời Ảnh nhướng mày, người không hề đứng dậy mà nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh duỗi tay đỡ nàng lên.
Thật ra với khả năng của Chu Nhan cho dù có bị vấp cũng không thật sự ngã, nhưng nàng được y đỡ như vậy lại cảm thấy tâm thần càng loạn, dưới chân mềm nhũn, thật sự liền ngã vào trong lòng y, nhất thời toàn thân bủn rủn, thậm chí còn không đủ sức đứng dậy.
Hai gương mặt gần trong gang tấc, hơi thở y phả vào tóc nàng, liếc mắt một cái còn có thể nhìn thấy xương quai xanh mỏng manh cùng cần cổ dài dưới cổ áo y.
Tai Chu Nhan nóng lên, chỉ cảm thấy trong ngực rộn ràng, đột nhiên mất hết sức lực, cả người run lên.
“Làm sao vậy?” Y lại nghĩ rằng nàng đang sợ mình, bình thản nói: “Ngày hôm qua không phải lá gan còn rất lớn sao? Còn dám ở trong thần điện…”.
Nói đến một nửa y đột nhiên dừng lại, mặt hơi đỏ lên.
Khoảnh khắc đó, Chu Nhan tình mê ý loạn, không biết lấy gan đâu ra trực tiếp bám lấy bờ vai y, áp môi đến, lại hôn dữ dội.
Lúc này y cũng bất ngờ không kịp đề phòng, cứng đờ tại chỗ.
Nhưng lại theo bản năng buông lỏng tay, bịch một tiếng khiến nàng ngã xuống đất.
Chu Nhan vừa đắc thắng đã ngã dập mông, không khỏi kêu oai oái vì đau.
Xa xa, thần điểu Trùng Minh kêu lộc cộc, bốn con mắt trợn lên, xấu hổ quay đầu đi.
“Được rồi, đừng làm loạn!” Căng thẳng giây lát, Thời Ảnh rốt cuộc định thần lại, đưa tay kéo nàng từ mặt đất lên, giọng nói bình tĩnh: “Rốt cuộc muốn thế nào đây?”.
“Con… con không muốn như thế nào cả.
Con… con nhất định là bị ma ám rồi!”.
Chu Nhan đỏ mặt, thì thào một câu, cúi đầu: “Dù sao chuyện đêm nay là con tự mình cam tâm tình nguyện.
Không… không… là chính con chủ động yêu cầu, không liên quan đến người!”.
“Không liên quan đến ta?” Lông mày Thời Ảnh dựng lên lạnh lùng: “Sao lại không liên quan đến ta?”
“Người yên tâm!”.
Chu Nhan lại nghĩ rằng y lo lắng chuyện khác, lập tức vỗ ngực cam đoan: “Con đây là nữ tử đại mạc dám làm dám chịu, dám yêu dám hận, chưa bao giờ lôi thôi dài dòng, lại càng không đau khổ dây dưa người khác!”.
Thời Ảnh hơi nhíu mày: “Có ý gì?”.
“Ý… ý của con là…” Chu Nhan cắn răng quả quyết nói: “Chuyện hôm nay hay là những chuyện con làm loạn trước đây, tất cả đều là con tự mình gây ra, không trách người khác! Con sẽ không nói chuyện xảy ra hôm nay cho bất cứ ai, kể cả phụ vương và mẫu phi.
Người không cần lo lắng!”.
Thời Ảnh hơi sửng sốt, lạnh lùng: “Vậy phải cảm ơn ngươi rồi!”.
Trong lời nói của y hàm chứa giọng mỉa mai, sắc mặt Chu Nhan trắng bệch, giống như bị người ta đánh cho một quyền, qua một lúc lâu sau mới thấp giọng: “Con… con cũng không biết chính mình làm sao lại như vậy.
Vốn dĩ cho rằng mọi chuyện đều ổn, nhưng hôm nay vừa nghe được tin người sắc phong thái tử phi, thì con không quan tâm được gì nữa, không chú ý được gì mà chạy thẳng đến chỗ người…”.
Nàng nói được một nửa, còn chưa nói xong đã cảm thấy trong lòng như một mớ hỗn loạn, đột nhiên vừa xấu hổ vừa chua chát, im lặng một lát lại cắn răng nói: “Dù sao chuyện đã như vậy, cứ coi như chưa xảy ra đi.
Phụ vương và mẫu phi đã lo lắng quan tâm con cả đời rồi, con cũng không thể làm cho bọn họ thất vọng nữa”.
Thời Ảnh trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Sao bây giờ lại hiểu chuyện như vậy?”.
Nàng nhất thời không nghe ra là y đang mỉa mai hay là đang khen ngợi, lẩm bẩm: “Thân là con cháu hoàng tộc, nữ nhi vương thất, không bao giờ… không bao giờ được làm việc mà không suy nghĩ, đây là lời người đã nói mà, không phải sao?”.
“Đúng!” Miệng y lộ ra ý cười phức tạp, gật đầu: “Cho nên ngươi sẽ không quan tâm đến chuyện đã xông vào đây, làm ra loại chuyện này?”.
Mặt Chu Nhan nhất thời ửng hồng, bên tai nóng rực.
Thời Ảnh liếc nhìn nàng một cái, dường như không muốn tiếp tục nói nữa, nhưng Chu Nhan lại nắm lấy tay áo y: “Nhưng… dù… dù thế nào người cũng không nên lấy Tuyết Oanh! Thật là hoang đường! Người sẽ hại Tuyết Oanh, cũng sẽ hại chính mình đó! Người rõ ràng biết cậu ấy không thích người mà đúng không?”.
“Phải!” Thời Ảnh thản nhiên.
Nàng hỏi tiếp: “Cậu ấy mang thai đứa con của Thời Vũ, người cũng biết mà phải không?’.
“Phải!” Nghe thấy lời này y vẫn bất động thanh sắc.
“Vậy vì sao người lại muốn lấy cậu ấy”.
Chu Nhan không hiểu tại sao người lại lựa chọn như thế: “Thật hoang đường! Hôn sự này rõ ràng là một sai lầm!”.
“Đúng hay sao có gì quan trọng?”.
Thấy biểu hiện của nàng vội vàng, giọng nói của y lại thản nhiên mà bình tĩnh, giống như chỉ đang nói chuyện của người khác: “Đúng hay sai vốn mỗi người mỗi khác, đối với người bình thường mà nói, hôn nhân là tự do, nhưng đối với thái tử Không Tang mà nói, buộc phải kết hôn với một quận chúa Bạch tộc, điều này làm gì có đúng sai?”.
Chu Nhan sững sờ, nhất thời không biết đáp thế nào.
“Đối với ta mà nói, nếu phải từ phủ Bạch vương chọn ra một nữ nhân, vì sao không thể chọn ra người mà ta cho là thích hợp?”
Chu Nhan giật mình: “Người… người cảm thấy Tuyết Oanh thích hợp ư?”.
“Đúng!”.
Thời Ảnh nhìn nàng một cái: “Cô ấy là tỷ muội tốt của ngươi, ngươi cũng hi vọng cô ấy có thể sống sót qua ải này đúng không?”.
“Đương nhiên!” Nàng quả quyết gật đầu: “Ta đây làm như vậy ít nhất cũng thực hiện được nguyện vọng này cho ngươi”.
Chu Nhan run lên, trong lòng vừa đắng vừa ngọt, lại cố gắng đấu tranh: “Nhưng… rõ ràng còn rất nhiều phương pháp khác, có thể giúp cậu ấy sống sót qua ải này, có thể không cần trả giá bằng nửa đời của cả người và cậu ấy.
Tại sao phải làm như vậy?”
“Bởi vì còn có những mối bận tâm khác.
Ví dụ như tương lai của đứa bé trong bụng cô ấy”.
Thời Ảnh ngẩng đầu nhìn trời sao, đột nhiên thở dài một tiếng: “Ta nợ Thời Vũ, chỉ mong có thể bù đắp lại trên người đứa con của đệ ấy.
Nếu không có đứa bé này, sau khi ta chết, huyết mạch đế vương Không Tang cũng sẽ bị cắt đứt”.
“Làm sao có thể?”.
Chu Nhan thất thanh: “Tương lai sớm muộn gì người cũng có đứa con của chính mình mà?”.
“Không!” Giọng nói Thời Ảnh lãnh đạm xa cách, nói rõ từng chữ: “Đời này ta đã sẵn sàng sống cô độc suốt quãng đời còn lại, mãi mãi không có thê tử, không có con cái!”.
- -----oOo------.