“Ngài tinh mắt thật đó!”.
Chủ quán vội vàng gật đầu, túm lấy Sở Sở trong lồng sắt, kéo đến trước mặt khách: “Đây là Giao nhân vừa được bắt từ sâu trong biển Bích Lạc, nơi có huyết thống Giao nhân thuần khiết nhất.
Tuổi cũng vừa hay đẹp, một trăm linh năm tuổi, khuôn mặt khả ái thân thể cũng hoàn mỹ!” Chỉ nghe roẹt một tiếng, quần áo trên người Sở Sở bị kéo ra, cô sợ đến phát run nhưng không dám phản kháng.
Thân thể nữ Giao nhân xinh đẹp nhẵn nhụi không tỳ vết, hơi hơi run rẩy, đường cong dưới lưng tuyệt đẹp rõ ràng, nối liền với một cái đuôi cá phủ đầy vảy mỏng màu xanh lam.
“Ồ!” Ánh mắt khách nhân sắc bén quét từ trên xuống dưới, từ tốn nói: “Tám trăm lượng vàng!”
“Ôi, lão gia vậy ít quá đi!” Chủ quán vừa nghe vừa than khổ: “Để bắt được cô ta, ta đã phải trả cho nhà đò năm trăm lượng vàng phí thuyền rồi đó!”.
“Tám trăm!” Khách nhân không chút nhượng bộ: “Chỉ là một bán thành phẩm mà thôi, ta còn phải tìm Đồ Long hộ phẫu thuật cho cô ta nữa, cũng mất thêm vài trăm rồi.
Hơn nữa vạn nhất tạo chân không thành, tiền này chẳng phải đều công cốc sao?”.
“Một ngàn được không ạ? Ta nuôi cũng nửa năm rồi, tốt xấu gì lão gia cũng phải để cho ta kiếm một chút nữa”.
Chủ quán đau khổ trả giá, túm lấy Tô Ma ở lồng sắt kế bên: “Hay là ta khuyến mãi cả đứa bé này cho ngài!’”.
“Chín trăm!” Sắc mặt vị khách khẽ động, biểu cảm giữa hai hàng lông mày vẫn là vẻ giả bộ trầm ngâm: “Còn mặc cả là ta đi đấy!”.
“Được rồi!” Chủ quán vội vàng gật đầu: “Chốt kèo!”.
Vị khách vỗ tay, lập tức có tùy tùng tiến vào, lôi Giao nhân đã chọn từ trong lồng sắt ra, Sở Sở run rẩy cả người, liều mạng lấy tay che lại quần áo rách trên ngực, lại bị nhét vào một lồng sắt mới.
Trước khi bị lôi đi, cô quay lại nói nhỏ với Tô Ma ở trong lồng kế bên một câu: “Đừng sợ!”.
Đứa bé hơi sửng sốt nhìn nàng.
“Đệ đừng sợ!”.
Nữ Giao nhân ốc còn không mang nổi mình ốc, thiết tha nhìn đứa bé gầy yếu cô độc, nhỏ giọng nói: “May mà chúng ta cùng nhau bị mua đi, dọc đường đi ta sẽ chăm sóc đệ!”.
Giây phút đó khuôn mặt của nàng nhìn qua rất giống với dì Như trong trí nhớ, làm cho Tô Ma hơi hoảng hốt.
Ánh mắt lạnh lùng của đứa bé rốt cuộc cũng thay đổi.
Ngay cả bản thân còn không lo nổi, còn muốn chăm sóc người mới quen.
Chuyện này là vì… bọn họ là đồng bào sao? Cùng là người mất nước, cùng là kiếp nô lệ, cùng chung vận mệnh trong trăm ngàn năm qua.
Bởi vì chung dòng máu, chung cảnh ngộ, cho nên giờ này mới đưa họ đến bên nhau ư?
Đúng lúc tùy tùng đi tới, muốn lôi Tô Ma ra, đứa bé bỗng nhiên nổi điên giống như con thú nhỏ từ trong lồng sắt vùng lên, húc đầu vào ngực đối phương cắn điên.
“Thằng nhãi con!” Tùy tùng gầm lên, máu từ miệng chảy ra.
“Sao vậy?” Vị khách ngạc nhiên muốn tiến lên xem xét, còn chưa dứt lời trước mắt ông ta đã tối sầm, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, máu tươi từ trán chảy xuống.
“Cút ngay!” Đứa bé quơ lấy bát sứ trong lồng sắt, lấy hết sức ném vào vị khách, kêu to: “Không được chạm vào ta, bọn người Không Tang dơ bẩn kia!”.
Vị khách kêu thảm thiết ngã trên mặt đất, trán vỡ cả ra.
Đám tùy tùng ùa lên làm cho trong quán thành một mớ bòng bong.
Tô Ma bị mấy người vạm vỡ lôi ra khỏi lồng sắt, vị khách dẫn đầu ra sức đám đá.
Chủ quán thấy thằng nhãi này gây họa, mặc dù rất sợ hãi cũng không dám tiến lên can ngăn.
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”.
Có người kêu lên, liều mạng chắn trước mặt đứa bé.
Hóa ra đó là Sở Sở.
Cô liều mạng chạy đến dùng đuôi cá vùng vẫy trên mặt đất van xin: “Các vị lão gia, nó chỉ là một đứa bé, một đứa bé thôi xin đừng đánh nó mà!”.
Nhưng mà vị khách sao có thể nghe lọt tai? Đôi chân lão đạp một cái làm Sở Sở ngã trên đất.
Giao nhân không có chân ngã xuống không thể đứng dậy, chỉ có thể liều mạng chắn trước đứa bé, cắn răng chịu đựng cú đánh liên tiếp.
“Không sao!” Sở Sở cắn răng an ủi đứa bé trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp méo mó vì đau đớn, run giọng: “Chịu đựng một chút sẽ qua thôi, đừng… đừng sợ!”.
Cô còn chưa dứt lời đã bị một người đạp mạnh vào sống lưng, không chịu nổi kêu lên một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, mềm nhũn ngã xuống không nhúc nhích.
“Ôi lão gia đừng đánh nữa cẩn thận đau tay mà!”.
Chủ quán thấy Giao nhân sắp chết, rốt cuộc cũng nóng lên: “Đánh chết còn bẩn tay ngài đó!”.
Cuối cùng khách nhân không mua gì nữa, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
“Thằng nhãi con này!” Không đợi vị khách đi xa, chủ quán túm lấy đứa bé mặt đầy máu nằm trên đất: “Mày chết chắc rồi! Thật xui xẻo! Xem tao đánh chết mày đây!”.
Tô Ma bị lôi ra khỏi người Sở Sở nhưng vẫn không nhúc nhích, trên mặt cậu đầy máu lại dường như cũng không phải máu của cậu, mà là máu Giao nhân nữ kia.
Xương sống của cô đã bị đá gãy, nội tạng cũng bị trọng thương, máu phun ra từ miệng, trước khi gọi được Đồ Long hộ đến cứu thì cũng đã tắc thở.
Tô Ma ngơ ngác nhìn đồng bào mới quen, nhìn thấy dung nhan xinh đẹp mềm mại trong giây lát trở nên héo rũ, thấy đuôi cá của cô, dần dần gương mặt bẩn thỉu lạnh băng mất đi hô hấp.
Cô khẽ nhắm mắt, hai giọt lệ ngưng thành ngọc trai, trong suốt sáng bóng, keng một cái lặng lẽ rơi xuống đất.
Vây đuôi hơi run rẩy, sau đó dần dần bất động.
Chủ quán hùng hổ đi đến, một cước đá văng cô ra, chặt lấy hai viên trân châu vừa rơi xuống.
Giao nhân này đối xử với cậu vui vẻ như người thân lại chết đi nhanh như vậy.
Cô sẽ không bao giờ còn có thể trở lại Bích Lạc mà cô ngày đêm nhớ mong nữa.
Ngay cả một giọt lệ cuối cùng cũng bị người Không Tang nhặt lấy bán đi.
Thế nhưng Tô Ma sững sờ nhìn, trên mặt lại không có biểu cảm gì.
“Thằng nhãi còn này! Sao mày không chết đi!” Chủ quán thấy cây hái tiền duy nhất trong quán đã chết rồi, tức giận muốn tóm kẻ gây họa Tô Ma ra đánh.
Nhưng mà đứa bé không hề trốn tránh, cứ như vậy chịu đựng gậy gộc như mưa rơi xuống, bị đánh đến bầm dập trên mặt vẫn chẳng chút biểu cảm.
“Rắc” một tiếng, cây gậy to bằng cổ tay gãy trên lưng đứa bé.
“Thằng nhãi ma quỷ chết tiệt này!” Chủ quán nổi giận, mệt mỏi quẳng gậy đi, chỉ vào cậu mắng: “Nuôi mày cũng tốn tiền! Bán không được, đánh như thế cũng không rơi được giọt nước mắt nào lấy trân châu.
Nuôi mày làm cái mẹ gì, còn không bằng vứt đi!”.
“Vứt đi thì đáng tiếc lắm ạ!” Một tên đầy tớ bên cạnh đưa ra ý kiến, chỉ vào hai tròng mắt của cậu: “Ít nhất nó còn có một đôi mắt nguyên vẹn đó ạ!”.
Chủ quán vỗ đùi: “Đúng lắm! Suýt nữa thì ta quên mất bọn Giao nhân này đều là báu vật, móc đôi mắt ra tinh luyện còn có thể làm thành Ngưng Bích châu, bán đi cũng được mấy trăm lượng vàng ấy chứ!”.
Nhưng mà lão còn chưa dứt lời, Tô Ma bỗng nhiên nắm lấy mảnh gạt vụn trên đất.
“Gì hả?”.
Chủ quán ngạc nhiên, nghĩ rằng đứa bé này muốn tấn công người.
Nhưng Tô Ma chỉ lạnh lùng nhìn đám người Không Tang, không nói hai người, giơ tay lên, không do dự đập mảnh gạch vào hai mắt mình.
Máu tươi từ hai mắt chảy xuống, đỏ sẫm đến đáng sợ.
Khuôn mặt tuyệt đẹp của đứa bé bỗng chốc biến thành ác quỷ.
Trong quán, tất cả mọi người đều kinh sợ ngây ra như phỗng.
“Cút ngay! Đám người Không Tang dơ bẩn các ngươi!” Hai mắt Tô Ma chảy xuống hai dòng máu đỏ sẫm.
Trong tay cậu nắm chặt mảnh gạch sắc nhọn hét lớn: “Ta sẽ không bao giờ để cho các ngươi làm gì thì làm! Đám người Không Tang các ngươi mãi mãi… mãi mãi sẽ không lấy được gì từ trên người ta!”.
Máu như hai hàng lệ xẹt qua gương mặt đứa bé, nhìn mà ghê người.
Trong khi đứa bé ở ảo cảnh dùng hết sức hét lên câu nói kia, thì bên ngoài miệng giếng ba vị trưởng lão nhất tề biến sắc.
Hải hoàng lại tự tay chọc mù hai mắt mình?
“Không ổn!” Tuyền trưởng lão kinh hô một tiếng, hai tay giao trước ngực: “Mau kết trận!”.
Khoảnh khắc kia, bọn họ có thể thấy trong lòng đứa bé xuất hiện một sức mạnh hủy diệt vô cùng lớn, dời non lấp bể tràn ngập đại mộng.
Loại sức mạnh này tràn ngập hận thù độc ác.
Hận không thể biến tất cả những thứ trước mắt thành bột phấn, cùng chính bản thân mình đồng quy vu tận.
Nhưng mà, không đợi bọn họ kết trận lần nữa.
Niệm lực khổng lồ ấy từ đáy nước ầm ầm phóng ra, giống như gió lốc gào thét, phút chốc lan tràn ra ngoài.
“Ầm” một tiếng, giếng cổ hoàn toàn vỡ tan, kể cả phù chú khắc trên miệng giếng cũng bị xé tan.
Ba vị trưởng lão Hải quốc chịu đòn nghiêm trọng, đồng loạt ngã nhào.
“Sao… sao vậy?” Thanh trưởng lão thốt lên.
Nhưng mà vừa mới mở miệng nói chuyện, máu tươi từ trong miệng ông đã phun ra, cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị nghiền nát, đau đớn vô cùng.
Tuyền trưởng lão cũng ho khan, cố nén máu tươi đang trào lên trong cổ họng, giọng nói đứt quãng: “Đại Mộng thuật là hai chiều! Chúng ta có thể truyền ý chí của chúng ta cho nó, thì nó cũng có thể truyền ý chí của mình lại cho chúng ta! Sức mạnh của đứa bé này còn mạnh hơn trăm lần dự đoán của chúng ta! Chúng ta không thể khống chế được nó rồi!”.
Vừa rồi, lão nhìn thấy đứa bé từ trong ảo cảnh thả ra hạc giấy, dùng ý chí kinh người đối kháng với bọn họ, sống chết cũng không chịu dập tắt một chút hi vọng kia, thì trong lòng không khỏi kinh hãi.
Một đứa bé nhỏ như vậy, huyết thống Hải hoàng còn chưa thức tỉnh, thế mà lại thiếu chút nữa phá hỏng ảo thuật mà bọn họ liên thủ tạo ra.
Vì thế, sau một khắc tạm dừng, vì để hoàn toàn chinh phục đứa bé, lão nhanh chóng điều chỉnh tác động trong ảo cảnh đến tối đa, bằng cách tạo ra tình cảnh tàn khốc nhất, để ăn mòn tâm linh đứa bé, áp đảo ý niệm cố chấp bất diệt trong lòng cậu, để cậu suy sụp nhanh nhất, mất đi toàn bộ hi vọng đối với người Không Tang.
Nhưng mà lão lại không nghĩ rằng, khi đứa bé này suy sụp nhất thì lại hành động liều lĩnh nhất.
Hải hoàng đã rơi vào tuyệt cảnh mà lại không chút nào khuất phục, tự tay chọc mù hai mắt của mình.
Ba vị trưởng lão Hải quốc đồng loạt sụp xuống, trọng thương nặng nề.
Giếng cổ bị sụp đổ, Tô Ma lơ lửng dưới đáy nước lạnh băng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, co quắp, bất động giống như bọt biển yếu ớt nơi đáy vực tối tăm.
Toàn thân đứa bé run lên, hai mắt nhắm nghiền, nhưng lại có máu tươi ào ào chảy ra từ khóe mắt, nhuộm đỏ cả thân thể.
Nhìn thấy tình huống này, Tuyền trưởng lão bất chấp nội thương, lảo đảo bò dậy nhảy xuống nước nhấc bổng đứa bé khỏi đáy giếng.
Trong hai con ngươi đang nhắm chặt, vết máu hằn lên quá rõ ràng.
- -----oOo------.