“Đại Tư Mệnh!” Thời Ảnh vọt qua muốn đỡ Đại Tư Mệnh dậy.
Nhưng mà khi y vừa chạm vào thì thân thể ông lão đã run lên tan biến giống như chạm vào tro bụi bay vào trong gió, chỉ là trong nháy mắt đã biến mất không còn một mảnh.
Hết thảy chuyện xảy ra trước mắt khiến cho Thời Ảnh lặng người, toàn thân khẽ run lên.
Chết rồi! Người làm bạn với y từ thuở bé, nghiêm khắc dạy bảo y, người thày dậy dỗ y mọi thứ đã hóa thành tro bụi ngay trước mắt y, ngay bản thân y cũng từng thông qua thủy kính nhìn thấy ông lão này chết đi, nhưng lại không ngờ lại một lần nữa chính mắt nhìn ông ấy thân thể tan biến.
Y còn bao nhiêu điều muốn nói với người này, còn có nhiều câu hỏi muốn được giải đáp.
Nhưng Đại Tư Mệnh lại cứ vậy mà chết!
Trong thần miếu, không khí đột nhiên tĩnh lặng, chỉ là một khoảnh khắc lại dài đến vô cùng vô tận.
“Bi thương sao?” Trong bóng tối, âm thanh kia vang lên lần nữa, mang theo sự lạnh lẽo khó lường, “Cảm xúc mãnh liệt trên người ngươi phát ra dường như có thể cộng hưởng đến người ta!”
Thời Ảnh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vào bóng tối sâu thẳm: “Ai? Là kẻ thần bí đã xé rách Đại Tư Mệnh trong hành cung phủ Thanh vương sao?”.
Nhưng mà trong bóng tối cũng không có hai tay vươn ra, chỉ có âm thanh không ngừng truyền tới, mơ hồ trầm thấp giống như một kẻ ngoại quốc nói không thuần thục ngôn ngữ của người Không Tang.
“Người này một mình xâm nhập lãnh địa Thanh tộc ở quận Cửu Nghi, gi3t ch3t Thanh vương đang lập kế hoạch khởi binh tạo phản, cũng coi như rất giỏi!”.
Giọng nói kia ở trong bóng tối cười lạnh: “Chỉ tiếc, ông ta vận khí không tốt, đúng lúc gặp phải ta! Mà ta lại đúng lúc muốn thử xem người được xem là đương kim tông sư pháp thuật mạnh nhất Vân Hoang rốt cuộc có thực lực thế nào”.
Giọng nói kia trầm thấp mang theo sự kiêu ngạo khó tả.
Thời Ảnh tập trung lắng nghe, vào lúc mỗi một câu đối phương nói ra đều phóng ra một chút thuật truy tung phương vị âm thanh.
Nhưng mà đáng sợ chính là, mỗi một chú thuật đều rơi vào khoảng không, dường như kẻ đang nói chuyện trong bóng đêm kia không phải một người mà chỉ là một thanh âm, hoàn toàn không tìm ra bóng dáng.
Thanh âm kia cao ngạo mà lạnh lùng, không mang theo một tia cảm xúc.
“Vân Hoang ngày nay thật sự làm cho người ta thất vọng, loài người nhỏ bé thật!”
Khi câu cuối cùng được nói ra thì cũng là lúc thân hình Thời Ảnh khẽ động, y đứng yên tại chỗ, chỉ là chợt giơ khuỷu tay lên, lấy tay làm đao chém xuống.
Chỉ thấy một luồng khói trắng bay vào không trung, cách trung tâm thần điện hơn mười trượng.
Thủy kính bỗng nhiên vỡ ra như đao cắt rào rào rơi xuống đất.
Quỷ dị chính là thủy kính vỡ vụn rồi mà làn nước bên trong vẫn trôi nổi giữa không trung không nhúc nhích.
“Thối ngân chi hỏa!” Thanh âm kia đột nhiên đổi phương hướng, mờ ảo vô định: “Ồ, ngay cả phân thân của ta cũng không chạm được tới, sao ngươi có thể xứng làm người mang Hoàng Thiên?”.
Hoàng Thiên? Thời Ảnh chấn động cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, chiếc nhẫn truyền thừa qua mấy ngàn năm, đại biểu cho huyết thống hoàng thần Không Tang đang lóe sáng trong bóng đêm.
Ánh sáng ngọc kỳ lạ màu vàng sẫm giống như ánh mắt tượng Ma trong thần điện lúc này.
Kỳ lạ, bản chất của Hoàng Thiên vô cùng thuần khiết, bởi vì lệ khí ban đầu đã bị Tinh Tôn đế tẩy đi từ bảy ngàn năm trước, thế nhưng hôm nay vì sao lại ngưng tụ tà khí như vậy?
Ngay khi y cúp mắt nhìn lại, Hoàng Thiên bỗng nhiên động đậy, giống như bị một sức mạnh vô hình kích phát, muốn thoát ra khỏi ngón tay y bay vào hư không.
Cổ tay Thời Ảnh hạ xuống, ngón tay nhanh chóng khép lại nắm chặt lấy nhẫn thần Hoàng Thiên.
Nhưng mà chiếc nhẫn vùng vẫy kịch liệt cắt vào tay y, máu tươi từ tay chảy xuống từng giọt xuống đất giữa bóng đêm sâu thẳm.
Ngay lúc đó, Thời Ảnh hít một hơi, rõ ràng lấy ngón tay dính máu nhanh chóng phát động một chút thuật.
Một luồng ánh sáng màu tím khuếch tán ra từ đầu ngón tay giống như hoa sen nở ra bao trùm cả thần miếu.
Đây là kết giới hơn cả Thiên Thụ, hoa sen nở rộ, sức mạnh chỉ hướng vào phía trong, nháy mắt vay cả Bạch Tháp khiến thần ma cũng khó thoát.
“Ồ, đây là Tu Di?” Trong thần miếu đột nhiên vang lên tiếng cười trầm thấp: “Sau bảy ngàn năm mà trên đời vẫn còn có dùng được cấm thuật của Vân Phù Cửu Thiên sao? Xem ra ta cũng hơi xem thường ngươi rồi”.
Dưới kết giới của Tu Di nhỏ như hạt cải cũng khó trốn.
Lúc này rốt cuộc nơi phát ra âm thanh cũng bị khóa lại, Thời Ảnh bỗng nhiên quay đầu lại, dưới ánh đèn rực rỡ, pho tượng thần ma song sinh bỗng nhiên nghịch chuyển phương hướng.
Ma lặng yên xoay người, lẳng lặng nhìn xuống người đứng trong đỉnh Bạch Tháp, con người vàng lấp lánh, môi khép hờ, mà âm thanh kia đúng là phát ra từ miệng tượng Ma.
Khoảnh khắc đó ngay cả Thời Ảnh cũng không khỏi biến sắc: “Đây là thần thánh phương nào? Có thể nương thân vào tượng thần ngàn năm cung phụng trên Vân Hoang?”.
Không đợi y suy nghĩ thêm, tượng Ma bỗng nhiên động, cánh tay thần Hủy Diệt thay đổi, giơ lên.
Thiên Kiếm được truyền thừa từ thời Tinh Tôn đế bỗng nhiên nở rộ ra vô số ánh sáng lóa mắt giống như tia chớp mạnh mẽ bắn về phía y.
Mỗi một đạo ánh sáng đều chất chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Thời Ảnh nhướn mi, ống tay áo phần phật đón đỡ từng luồng sáng bắn nhanh đến, kiếm ảnh sắc bén đâm thẳng vào giữa trán.
Thời Ảnh không lùi không tránh ngưng tụ thần khí, đột nhiên vươn tay ra, hai tay mạnh mẽ hợp lại, vững vàng nghênh đón.
Đạo ánh sáng gần như sắp xuyên thủng hộp sọ vào khoảnh khắc cuối cùng bỗng như bị cắt đứt.
Trong khoảnh khắc, tất cả luồng sáng dừng lại giữa không trung, đồng thời một vệt máu từ trên trán hắn nhảy xuống.
Thời Ảnh cũng không chớp mắt, hít một hơi, đầu ngón tay gia tăng lực, chỉ nghe răng rắc một tiếng.
Ánh sáng vô hình nát vụn trong lòng bàn tay.
Trong nháy mắt chỉ nghe ầm ầm một tiếng, tất cả kiếm quang hóa thành bột mịn giữa không trung.
“Tốt!” Trong khoảnh khắc trăm ngàn quang ảnh bị vỡ nát, trong thần miếu trống trải truyền đến một tiếng khen: “Chiêu này khắp cõi trời đất chưa từng gặp, tên gọi là gì?”.
“Vô Danh!” Thời Ảnh lạnh lùng buông ngón tay ra.
Sau thời khắc giao phong ngắn ngủi, ngón trỏ và ngón giữa của y gần như bị cắt ra, mười ngón tay máu tươi đầm đìa như cắn răng khắc chế mới không khiến cho máu trong cổ họng trào lên.
Kẻ thần bí không biết từ phương nào đến, dường như là đối thủ hắn chưa từng gặp trên đời.
“Hay cho cái tên Vô Danh” Âm thanh kia thì thào khen ngợi, đột nhiên tượng thần Hủy Diệt mạnh mẽ xoay người, trường kiếm đẫm máu nắm trong tay bổ xuống dưới, âm thanh trong bóng tối cũng chuyển thành nghiêm khắc.
“Được! Để ta kiểm tra thực lực ngươi xem có hơn Đại Tư Mệnh kia không, trận chiến nay có đáng đánh không!”.
Một kiếm chỉ về phía xa, nhưng kiếm khí có thừa, mặt kiếm vỡ ra, tường cột sụp đổ.
Phàm là thứ hữu hình trong thần miếu thì trong nháy mắt đều hóa thành bột mịn.
Hơi thở như thế này khiến người ta liên tưởng đến vị thần Hủy Diệt từ thời viễn cổ dường như thức tỉnh lần nữa, giáng xuống Đế đô.
Thời Ảnh xoay cổ tay, ngưng kết chú thuật trong lòng bàn tay, lập tức biến ảo thành một bức tường.
Cánh tay thần Hủy Diệt tiếp tục vung xuống mang theo kiếm khí vô cùng sắc bén, chỉ nghe một tiếng nứt vang lên, bức tường vỡ đôi, chia thành hai nửa.
“Buông kiếm!” Giọng nói trầm thấp lạnh như băng, Thời Ảnh nhướn mày, hai tròng mắt nghiêm nghị, không hề có ý lui.
Tay trái y giơ lên, đầu ngón tay út nhanh chóng kết ấn bao lấy tay phải, thấp giọng niệm chú ngữ.
Trong khoảnh khắc, cánh tay phải của y cùng ánh sáng hòa vào làm một, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ chém tới.
“Phá!” Thời Ảnh quát khẽ, cả người nghênh gió lao lên.
Một tiếng nổ vang lên, kiếm quang đánh xuống, thiên kiếm trong tay thần Hủy Diệt chợt ngưng, cả pho tượng phát ra tiếng gãy răng rắc, vô số vết nứt vỡ ra trên thân tường, giống như tượng thần khổng lồ ngàn năm cũng bị một trận chiến kinh thiên động địa chấn vỡ.
Mà ở trong khe nứt, mơ hồ có một luồng khí đen lượn quanh.
Thời Ảnh gần như đã trút xuống toàn bộ sức mạnh chém ra một kiếm này, chỉ cảm thấy cánh tay phải sắp mất đi tri giác.
Một kiếm chém xuống, y không dám chậm trễ, một lần nữa ngưng tụ linh lực mạnh mẽ bổ kiếm vào khe nứt giữa trán tượng thần.
Nhưng mà đúng lúc này tay phải y bỗng nhiên đau nhức.
Không biết nhẫn thần Hoàng Thiên bị thứ gì kêu gọi, chấn động kịch liệt, bị một sức mạnh vô hình kéo ra, muốn bay khỏi tay y.
Dưới tác dụng của sức mạnh vô hình đó, gốc ngón tay như bị đao cắt, máu chảy ra, một kiếm này mất đi độ chuẩn xác, chỉ là chậm trễ một khoảnh khắc ngắn ngủi, mà con ngươi tượng thần Hủy Diệt màu vàng chợt sáng chói mắt.
Phút chốc cả tượng thần khôi phục nguyên trạng, tất cả những vết nứt đều biến mất một cách kỳ diệu.
Ma khí một lần nữa nổi lên, giơ một tay khác không có kiếm bao phủ lấy kiếm quang trong tay Thời Ảnh.
Rõ ràng chỉ là ánh sáng hư vô, thế nhưng y lại bị giam cầm không thể nào nhúc nhích.
Bàn tay ma mạnh mẽ xiết chặt, kiếm quang lập tức gãy.
Khoảnh khắc đó, Thời Ảnh khẽ kêu lên, lảo đảo lùi lại.
Trên cánh tay y có máu tươi phun ra ào ào, cánh tay đồng thời bị bẻ gãy.
“Trả lại nhẫn thần Hoàng Thiên cho ta! Trả lại cho ta!” Thanh âm trầm thấp kia truyền tới từ hư không, mang theo một tiếng nổ chấn động mặt đất.
Trong bóng đêm pho tượng thần Hủy Diệt khổng lồ từ trên tòa sáng đi xuống dưới, thoát ly hỏi thần Sáng Thế.
Pho tượng thần Hủy Diệt bước tới gần, trường kiếm trong tay lại từ từ hạ xuống, mang theo khí thế hủy diệt, tưởng như đem hết thảy mọi thứ trong thần điện, ngay cả tòa Bạch Tháp cũng chém làm hai.
Trả lại nhẫn thần Hoàng Thiên cho hắn ta ư? Đối phương rốt cuộc đang nói cái gì?
Nhưng mà đúng lúc này, trên không trung truyền đến một tiếng thét bén nhọn, chỉ trong tích tắc mái vòm thủy tinh của thần miếu vỡ vụn, rèm che nhất tề bay vào phía trong giống như một trận mưa sao băng cực lớn.
Tình cảnh đó khiến cho cả Thời Ảnh và thần Hủy Diệt đều ngẩng đầu.
Bạch điều khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đập nát mái vòm bay tới, dưới trời sao chỉ nghe một tiếng đinh tai nhức óc.
Kình phong ập tới, cánh tay thần Hủy Diệt đột nhiên dừng lại, giống như đụng phải một kết giới vô hình.
Cùng lúc đó, một bức tường lửa bùng cháy từ dưới mặt đất bốc lên, mạnh mẽ bao vây thần Hủy Diệt.
“Sư phụ!” Một giọng nói trong trẻo giữa không trung vang lên: “Người… chàng không sao chứ?”.
“A Nhan!” Thần sắc y lập tức biến hóa.
- -----oOo------.