Chu Nhan

“Vâng”. Ti Thiên Giám đóng thủy kính lại, chớp mắt sau cả căn phòng đều chìm trong bóng tối.

Phải sang năm mới có thể sách lập thái tử phi à, bây giờ trong nơi trong triều đều đang bắt đầu hục hặc rồi? Ông lắc đầu thở dài, nhìn ra bên ngoài.

Trên đỉnh Bạch Tháp, gió đêm mênh mông cuồn cuộn, thổi cờ thần bay phấp phới, quảng trường trước thần miếu trống không, chỉ có cơ hành(*) chậm rãi di chuyển trên đài xem sao, nhốt toàn bộ tinh đẩu trên trời vào trong đó.

(Chú thích: Dụng cụ xem thiên văn)

Đột nhiên, ánh mắt ông ta mở to. Chẳng biết từ lúc nào, ở cuối quảng trường bên ngoài không một bóng người đã xuất hiện một bóng dáng lặng lẽ không một tiếng động.

Nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện chắp tay đứng trên Bạch Tháp Già Lam, dưới trời sao, bạch y phần phật, đang nhìn xuyên qua cơ hành, tập trung xem sao trời biến ảo trên đỉnh đầu.

Là… là đại thần quan?

Ti Thiên Giám không khỏi cả kinh, nhưng chưa kịp đi ra ngoài đã thấy có thêm một người chống gậy khập khễnh leo lên đài xem sao, đứng ở phía sau đại thần quan, vỗ vỗ bờ vai của y. Đó là một ông già bảy mươi, râu tóc bạc trắng, đón gió tung bay, trong tay cầm một cái thước ngọc… chính là Đại Ti Mệnh ẩn cư đã lâu, nhiều ngày không lộ diện của Không Tang.

Hai người kia, vì sao đêm khuya đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?

Ti Thiên Giám vội vã tiến tới trước cửa sổ, cố gắng muốn nghe đối thoại của họ. Nhưng mà một già một trẻ chỉ đứng trên đỉnh Bạch Tháp Già Lam chắp tay đón gió, không nói với nhau một câu nào, lặng lẽ nhìn vật đổi sao dời trên đỉnh đầu.

Qua nửa canh giờ, rốt cuộc Đại Ti Mệnh mới lên tiếng: “Thế nào, cậu cũng nhìn thấy rồi chứ?”.

“Phải”. Thời Ảnh nhẹ giọng nói: “Thấy rồi”.

“Không Tang bị diệt, đại nạn phủ xuống… máu chảy thành sông”. Đại Ti Mệnh lấy thước ngọc trong tay chỉ vào chòm Quy Tà nhạt đến gần như không thể nhìn thấy: “Ngày diệt vong của Không Tang sắp đến rồi, vậy mà mấy người ở Đế đô vẫn còn mải mê lục đục đấu đá lẫn nhau! Vương triều Mộng Hoa, vẫn còn đang nằm mộng đấy!”.

Cái gì? Đại Ti Mệnh lại uống say rồi? Trong lòng Ti Thiên Giám giật thộp.

Hắn nhón chân lên, từ trước cửa sổ nhìn về phương hướng Đại Ti Mệnh chỉ, trên đó sao trời lấp lánh, chòm sao rõ ràng, sao có thể từ nơi đó nhìn ra được thứ gì? Đợi đến khi hắn không nhịn được lại thò đầu ra ngó lần nữa, thì trước mắt đã tối sầm, một đôi cánh khổng lồ từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng đảo qua, đánh trúng đầu thằng cha rình mò nghe trộm này một phát hôn mê thẳng cẳng. Cái mỏ sắc nhọn mổ một cái, quắp cả người đi mất.

“Trùng Minh, không được ăn!”. Thời Ảnh khẽ nhíu mày, không quay đầu lại quát lớn: “Trả về chỗ cũ”.

Cánh chim thần điểu chấn động, không cam lòng nhổ Ti Thiên Giám ngậm trong mỏ ra, ném trở lại cánh cửa sổ, phát ra tiếng cục cục kháng nghị.

Thời Ảnh một lần nữa liếc mắt nhìn về hướng sao trời, quay về phía Đại Ti Mệnh gật đầu: “Đúng vậy, tại hạ có thấy… tuy rằng lời tiên đoán của ngài khốc liệt, nhưng lại chuẩn xác không thể nghi ngờ”.

Đúng vậy, giữa khoảng trời đầy sao ấy, có một chòm Quy Tà dùng mắt thường không thể nhìn thấy được, giống như một lớp sương mù nhàn nhạt, lặng lẽ tràn ra, trong vòng năm mươi năm sẽ tiến đến vị trí của đế tinh bắc đẩu, đại biểu cho người chết sống lại, tà ma trở về bao phủ đại địa, toàn cõi Vân Hoang sẽ rơi vào loạn lạc chưa từng có.

“Đáng tiếc, ngoại trừ đại thần quan của thần miếu Cửu Nghi thì cả cõi Vân Hoang không còn một người thứ hai đồng ý với ta”. Đại Ti Mệnh Không Tang lắc đầu nở nụ cười: “Ha ha… tất cả mọi người cho là ta cố ý nói chuyện giật gân, tên nào tên ấy đều mù dở cả”.

“Ngài không cần tính toán với những người trần mắt thịt này”. Thời Ảnh khom lưng thật sâu, nghiêm nghị: “Ngài dùng nửa cuộc đời tâm huyết suy tính ra kết quả này, phần còn lại cứ giao cho tôi đi”.

“Cậu? Cậu muốn làm gì? Cậu có thể làm gì?”. Đại Ti Mệnh nhìn thoáng qua hậu bối trước mặt, cười nhạt: “Lẽ nào cậu nghĩ mình có thể xoay chuyển quỹ đạo sao trời sao? Nực cười! Lực lượng luân hồi của tạo hóa, giống như bầu trời mênh mông, không có bất kỳ ai có thể chống lại!”.

Thời Ảnh hơi khom người một cái: “Làm hết sức mình, nghe thiên mệnh, như vậy mà thôi”.

“Có tự tin như thế à?”. Đại Ti Mệnh nở nụ cười thành tiếng, lắc đầu: “Như vậy, nói cho ta biết đi, cậu đi Susa Dhaalu chuyến này có tìm được người kia không?”.

Thời Ảnh im lặng giây lát, thở dài: “Không có!”.

Dừng lại một chút, y lại hỏi: “Tôi đã giết hết Giao nhân ở Susa Dhaalu rồi, nhưng luồng Quy Tà kia vẫn không có tan biến. Cho nên tôi chỉ có thể trở về Bạch Tháp Già Lam, thông qua cơ hành dự đoán vị trí nó hiện tại”.

“Cậu không tìm được nó đâu, bởi vì thiên mệnh đã định trước nó chắc chắn sẽ tồn tại và sống sót”. Đại Ti Mệnh lắc đầu, râu tóc tung bay trong gió: “Nó, là do trời cao phái xuống trừng phạt Không Tang, là người sẽ tiêu diệt lục bộ, mang đến đại nạn vong quốc. Cậu và ta đều không thể ngăn được”.

“Chỉ thiếu chút nữa là tôi có thể tìm được nó rồi”. Thần quan trả lời bình tĩnh: “Cách khoảng thời gian tiên đoán còn mấy chục năm… chung quy tôi cũng sẽ tìm được nó”.

Đại Ti Mệnh ngẩn ra, nhìn y, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Cậu”. Lão giơ thẻ ngọc lên, vuốt vai Thời Ảnh: “Cậu không biết ở Đế Đô này, người người đều như chó điên cắn nhau vì lợi ích sao? Sao cậu phải chăm chú cắm mắt vào tương lai xa như vậy? Ai sẽ quan tâm chuyện xảy ra vào mấy chục năm sau chứ?”.

“Tôi”. Thời Ảnh không cười, chỉ lẳng lặng đáp: “Nếu như giống những người khác, chỉ yên tâm hưởng thụ vinh hoa nhất thời, vậy thì, thế gian cần những thần quan ti mệnh như chúng ta để làm cái gì chứ?”.

“…”. Nụ cười trên mặt Đại Ti Mệnh cứng lại, nhìn thanh niên trước mắt thật lâu, bỗng nhiên thở dài: “Hai mươi mấy năm trước, ta bảo Đế quân đưa cậu lên núi Cửu Nghi, xem ra đưa đúng rồi… Thời gian của ta không nhiều, chờ sau khi ta chết, Vân Hoang này cũng chỉ có cậu có thể tiếp nhận vị trí của ta”.

Thời Ảnh hơi khom người: “Không dám!”.

Đại Ti Mệnh nhíu mày: “Có cái gì không dám? Ta đã tiến cử cậu cho Đế quân rồi”.

Thời Ảnh rủ mắt, nhìn đại địa xa xôi dưới chân, bỗng nhiên khe khẽ thở dài: “Đa tạ Đại Ti Mệnh ưu ái, không dám nói dối ngài, nếu như lần này đại sự có thể kết thúc tốt đẹp, tại hạ muốn buông bỏ tấm ào bào trắng trên người”.

“Cái gì?”. Đại Ti Mệnh sửng sốt: “Cậu… cậu không định làm thần quan sao?”.

“Đúng vậy”. Thời Ảnh mỉm cười, giọng nói sâu xa.

Đại Ti Mệnh hơi đổi sắc mặt: “Cậu đã nói qua chuyện này với Đế quân chưa?”.

Thời Ảnh lắc đầu: “Chưa, giờ nói còn quá sớm”.

“Chưa chắc Đế quân đã đồng ý”. Thần sắc Đại Ti Mệnh trầm xuống, có chút lo lắng: “Ngài ấy đã đưa cậu lên núi Cửu Nghi từ khi cậu còn quá nhỏ, thật ra chỉ hi vọng cậu làm thần quan phụng dưỡng thần cả đời, không trở lại thế tục này nữa. Nếu như cậu muốn cởi bỏ một thân áo bào trắng này, chỉ sợ ông ấy sẽ nổi cơn thịnh nộ”.

“Ông ấy giận cái gì?”. Thời Ảnh nở nụ cười lạnh, trong giọng nói bỗng nhiên xuất hiện điệu mỉa mai tận xương, đó là biểu hiện nổi giận hiếm thấy: “Cho dù cởi bỏ một thân áo bào trắng, tôi cũng không trở về tranh đoạt Đế vị với đệ đệ đâu. Ông ta khỏi cần sợ làm gì”.

“…”. Đại Ti Mệnh nhất thời nghẹn họng.

“Hơn nữa, cuộc đời của tôi bây giờ, ông ta không thể kiểm soát được nữa”. Giọng nói của Thời Ảnh một lần nữa khắc chế lại bình thường, thản nhiên nói: “Một khi tôi đã muốn đi, không một ai ngăn được”.

Đại Ti Mệnh yên lặng giây lát, hỏi: “Vậy… khi cậu không làm đại thần quan nữa, thì tính làm cái gì?”.

“Chưa nghĩ ra”. Thời Ảnh thản nhiên nói: “Đợi đến khi nghĩ ra, phỏng chừng cũng là lúc đi rồi”.

Đại Ti Mệnh thấy y nói nghiêm túc như vậy thì không khỏi cứng rắn: “Một khi đã mặc tấm áo choàng trắng này lên người, thì không dễ dàng cởi bỏ như vậy. Muốn rời khỏi thần tọa, phá vỡ lời thề trọn đời cung phụng, cậu cũng biết sẽ phải trả cái giá thế nào! Cậu thật sự dự định đón nhận lôi hỏa thiên hình, tan hết linh lực, bị phá hủy sức mạnh trọn đời khổ tu, trở lại làm người bình thường như cũ hay sao? Hồng trần thế tục này có đáng cho cậu phải trả giá như vậy không?”.

Giọng nói của lão sắc bén, gần như quát lớn, nhưng mà trên mặt thần quan trẻ tuổi lại không chút gợn sóng, cũng chẳng hề sợ hãi.

“Đại nhân, ông cũng biết tính tôi rồi đấy”. Thời Ảnh chỉ trả lời thản nhiên, giọng nói bình tĩnh: “Nếu một khi tôi đã quyết định phải đi một con đường, thì cho dù núi đao biển lửa, tan xương nát thịt cũng có sợ gì?”.

“…”. Đại Ti Mệnh không nói gì, nhìn y, ánh mắt thay đổi rất nhỏ, bỗng nhiên mở miệng: “Thời Ảnh, lẽ nào cậu động lòng phàm rồi sao?”.

Sắc mặt Thời Ảnh khẽ biến, không hề đáp lại.

“Quả nhiên là thế!”. Đại Ti Mệnh hít sâu một hơi khí lạnh, lại ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy sao, khuôn mặt già nua dưới ánh sao lộ ra biểu cảm khó có thể hình dung: “Cậu thật giống mẫu thân của cậu… Ôi, uống phí tâm huyết của ta muốn đưa cậu lên núi Cửu Nghi”.

Thời Ảnh có chút ngạc nhiên nhìn Đại Ti Mệnh, không biết phải nói thế nào.

Cậu biết mình vừa sinh ra đã bị Đế quân đưa lên núi Cửu Nghi xa xôi tu hành, là xuất phát từ lời khuyên của Đại Ti Mệnh. Nhưng nhiều năm trôi qua, y chẳng bao giờ hỏi qua ông lão vừa là thầy vừa là bạn này, rằng lời khuyên thay đổi cả vận mệnh y năm đó có phải là thật hay không.

“Thôi bỏ đi…”. Đại Ti Mệnh nhìn trời sao, hồi lâu thở dài: “Có điều, làm thần quan đích xác cũng không phải vận mệnh của cậu, không nên là như thế này”.

Thời Ảnh chấn động, bàn tay nắm chặt.

Vận mệnh của y? Toàn bộ người tu hành, không cần biết có sức mạnh cỡ nào, cho dù có thể nhìn xuyên kim cổ, nhưng cũng không thể nhìn thấy số mệnh của chính mình. Mà trên cõi Vân Hoang này, người có tu vi cao hơn y, người duy nhất có khả năng nhìn thấy vận mệnh y, chỉ có Đại Ti Mệnh trên đỉnh Bạch Tháp này thôi.

Trong chớp mắt này, y rất muốn hỏi ông lão xem vận mệnh của y rốt cuộc là gì, nhưng mà sau cùng y vẫn im lặng.

“Thật ra, ta cũng giống như cậu, cũng muốn cứu trận quốc nạn này cho Không Tang”. Đại Ti Mệnh thở dài, giọng nói bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt xa xôi mà uể oải: “Thế nhưng ta quan sát tinh bàn, sợi dây số mệnh này thiên đầu vạn tự, dây dưa khó giải. Nếu ta động vào một sợi nào trong đó, có thể dẫn tới kết quả khôn lường. Đến lúc đó đối với Không Tang rốt cuộc là phúc hay là họa, thì chính ta cũng không thể nắm được…”.

Lão quay đầu nhìn Thời Ảnh: “Cậu muốn nhúng ta vào trong đó, cứu số mệnh của Không Tang, cũng biết lỡ như thất bại, thiên hạ đại loạn toàn bộ tinh bàn sẽ lật nhào đúng không?”.

“Tôi biết”. Thời Ảnh rủ mi: “Nhưng vẫn còn tốt hơn là không làm gì cả”.

“Chỉ e không đơn giản như vậy”. Đại Ti Mệnh lắc đầu, không nói tiếp nữa: “Cậu nghĩ dễ dàng quá rồi”.

“Chúng ta không ngại dùng phương pháp của chính mình thử xem sao”. Thời Ảnh chắp tay nhìn vòm trời, thản nhiên nói: “Đỡ phí một thân tu vi, dù sao cũng phải giúp gì cho Không Tang chứ”.

“Ồ, cũng phải, lòng dạ cậu cao như vậy, sao dễ dàng bó tay chịu trói chứ?”. Đại Ti Mệnh nở nụ cười, giọng nói nhàn nhạt, không biết là khen ngợi hay tiếc hận: “Cậu từ nhỏ đã là một đứa trẻ lòng mang thiên hạ”.

Trên đỉnh Bạch Tháp Già Lam, dưới vòm trời đầy sao, chỉ có hai người một già một trẻ sóng vai đứng trong gió, ngước nhìn tinh không, lặng im không nói, nỗi lòng lại chất chứa như thủy triều trào dâng.

“Nếu đã đến đây rồi, thì nên đi gặp Đế quân một cái. Gần đây thân thể ông ấy không tốt”. Hồi lâu, Đại Ti Mệnh thở dài, nhỏ giọng: “Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng ta biết trong lòng ông ấy vẫn muốn gặp cậu. Cha con hai người đã hơn hai mươi năm không nói với nhau câu nào rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui