Trên đường về nhà Chung Thâm nhận được một cuộc điện thoại, đành quay đầu xe đi xử lý, xong xui thì trời cũng đã tối.
Vừa mới bước ra cửa thanh máy tầng lầu nhà mình thì nhìn thấy một người ngồi ở đằng kia, sau cửa hành lang nửa gỗ nửa kính ló ra cái đầu xoăn nhỏ.
“Là em sao Bối Bối?” tuy đang hỏi, nhưng trong lòng Chung Thâm thực ra đã xác định rồi, trừ bạn nhỏ ra còn có ai nữa.
Đi qua thấy Thẩm Tử Bối đang khoanh tay bó gối ngồi ở trước cửa nhà anh, trong mắt lấp lánh ngập nước, “Chú nhỏ, em đợi chú rất lâu rất lâu.”
Sau khi xem xong phim về nhà, mẹ Thẩm nói cho Thẩm Tử Bối nghe hồi chiều Chung Thâm có ghé qua, còn thuận miệng nhắc đến chuyện Chung Thâm bị thương ở miệng xong cảnh cáo Thẩm Tử Bối sau này phải uống ít rượu lại.
Thẩm Tử Bối lặp tức ý thức đến— chuyện tối qua không phải là mơ!
Chung Thâm, chú nhỏ yêu dấu, nhân lúc cậu say mất ý thức mà hôn cậu.
Điều này bổ sung thêm bằng chứng mới về sự thật mà Chung Thâm có chết cũng không chịu thừa nhận kia.
Sự thật là Chung Thâm lên giường với Thẩm Tử Bối không hoàn toàn là bị ảnh hưởng bởi thuốc, trong bụng còn dấu việc xúc động hôn cậu.
Sự thật là Chung Thâm cũng có suy nghĩ không thuộc quan hệ chú cháu với Thẩm Tử Bối, chẳng hạn như:dục vọng; thân mật thân thể; tình yêu……
Chú nhỏ, chú học cách tự mình lừa dối chính mình như thế nào vậy.
Thẩm Tử Bối cơm cũng không ăn quay đầu liền chạy đến nhà Chung Thâm, do đi quá gấp gáp, nên quên đem theo chìa khoá, đến điện thoại cũng hết pin tắt nguồn, chỉ có thể đợi ở ngoài cửa.
Cậu gấp muốn gặp mặt Chung Thâm, dưới trạng thái cả hai người đều thanh tỉnh.
Kết thúc của họ không nên chấm dứt bởi dối trá và lời nói dối được.
Nhìn bộ dáng tội nghiệp này của cậu làm tim của Chung Thâm đều mềm nhũn ra.
Chung Thâm không hỏi Thẩm Tử Bối đến là có việc gì, trong tiềm thức sớm đã nhận định bạn nhỏ trở về nhà bất cứ lúc nào là một việc quá mức bình thường rồi, cho nên phản ứng đầu tiên là trước giải thích mình phải đi xử lý công việc nên mới về muộn như vậy, “Phải bắt Bối Bối đợi lâu rồi, mau nhanh vào nhà thôi.”
Nhưng cửa mở ra rồi Thẩm Tử Bối chỉ ngồi đấy bất động.
“Không vào sao?” Chung Thâm không nhịn được giơ tay đi xoa đầu của cậu, tóc Thẩm Tử Bối mềm mảnh, sờ lên tựa như lọt vào một đám bông gòn, rất dễ chịu, “Vẫn còn giận chú sao? Xin lỗi, chú xin lỗi với em,”
Dừng lại một lúc, Chung Thâm mềm giọng bổ sung thêm: ” Về……tất cả.”
Mà Thẩm Tử Bối chỉ giơ hay tay ra hướng về phía anh, “Tê chân không đứng dậy nổi.
Chú nhỏ, ôm.”
Khoảnh khắc đấy, khiến Chung Thâm nghĩ lại việc trước kia công ty có viết một kịch bản quay cho một nhãn hiệu sữa chua nào đó.
Bên trong có một đám thiên sứ dạng chibi quay chung quanh cái cây vừa náo vừa cười, nhóc nào cũng mặc một cái đầm thiên sứ trắng tinh, sau lưng có cặp cánh không ngừng vẫy vẫy.
Thẩm Tử Bối không phải chính là từ trong đám ấy chạy ra ngoài đấy chứ, không nghe lời nhất, chả ai có biện pháp gì với cậu cả.
“Chú nhỏ, ” thiên sứ tinh nghịch tuy mỹ mạo, nhưng lại không có kiên nhẫn mấy, cậu kéo dài thanh âm lại gọi thêm một câu, “Ôm…..”
Chung Thâm không nghĩ nhiều nữa, cong lưng xuống chính diện ôm Thẩm Tử Bối lên, trên miệng dịu dàng nói: “Ngoan, chúng ta vào nhà.”
Ôm vào đến trong nhà, Chung Thâm không buông tay, Thẩm Tử Bối cũng khư khư ôm lấy cổ anh.
Hai người đối mắt nhau, trán Thẩm Tử Bối dán trên trán Chung Thâm, nhỏ giọng nói: “Em tha thứ cho chú rồi.”
“…..Chú biết là tại sao không?”
Chung Thâm cảm thấy lời này nghe có hơi quen tai, giống với cái đêm sinh nhật, anh không ngắt lời, mà để cho Thẩm Tử Bối tiếp tục nói vì tại sao.
“Bởi vì em lại phát hiện ra bí mật của chú nhỏ.”
Hai chữ ‘bí mật’ được thốt ra từ trong miệng của Thẩm Tử Bối làm cho Chung Thâm kịch liệt khẩn trương.
Từ trước đến nay anh có rất nhiều việc không nói cho Thẩm Tử Bối biết, tuy vậy từ lúc việc đầu tiên bị vạch trần, là những việc về sau lại cứ dễ dàng liên lụy bị lột trần theo ra.
“Lại phát hiện”— thật là một dự cảm không quá tốt lắm.
“Bí mật gì.” Nghe ra ngữ khí rất ổn định bình thường, nhưng Chung Thâm có thể cảm nhận được tim của chính mình ngày một đập càng nhanh hơn.
Thẩm Tử Bối cười ra tiếng, hiện tại Chung Thâm có lại che giấu như thế nào đi nữa cậu hình như đều có thể nhìn ra mọi lỗ hỏng.
Như giờ phút này đây, trên mặt chú nhỏ biểu hiện rõ vết tích che giấu mất tự nhiên.
Cậu nhảy xuống đất, mượn lực đẩy Chung Thâm ngồi lên sofa ở phía sau sau đó lại ngồi quỳ lên trên, hai tay như một cái khoá khoá chặt lên trên gương kho báu.
Chung Thâm không làm bất kỳ phản kháng nào cũng không làm động tác nào khác, Thẩm Tử Bối biết anh đây là đang tìm đáp án.
Những người điềm tĩnh tự mãn như bọn họ luôn muốn quan sát trước rồi mới theo bệnh bóc thuốc, nhưng họ không biết rằng khi họ gặp một người như Thẩm Tử Bối luôn không tuân theo lẽ thường này, sau cùng cũng chỉ sẽ biến thành công cóc mà thôi.
“Ừm….” Thẩm Tử Bối than thở, rì rầm nói, “Chú nhỏ, em rất thích ôm chú, cũng thích được chú ôm, có loại cảm giác dưới trời đất chỉ có hai chúng ta là gần nhau nhất, như vậy ai cũng không thể cướp anh đi khỏi em.”
Chung Thâm không đáp lời, vẫn đang bất động thanh sắc.
“Hơn nữa em biết hết rồi,” Thẩm Tử Bối cuối cùng tính ngã bài với Chung Thâm, đôi môi đầy đặn mềm mại của cậu sáp lại gần, gần như là chạm đến dái tai của Chung Thâm, “Chú tối qua lúc hôn em đầu lưỡi rất nóng rất mềm, cái lần thứ hai của tối đó cũng rất cứng, có phải là thanh tỉnh rồi cho nên càng thêm dùng lực….chú yêu em, cũng yêu thân thể em, hoá ra kiểu chú nhỏ thích là nhân lúc em không chú ý.”
“Bối Bối…..”
Thẩm Tử Bối hơi chút thẳng người dậy, dùng tay xoa nhẹ lên khoé môi của Chung Thâm, nhẹ nhàng nói: “Thuốc em cho anh uống thời gian hiệu nghiệm không quá dài, chú lén hôn em dấu cắn trong thời gian ngắn không thể tiêu hết được.
Chú luôn nghĩ thời gian là vật cản giữa chúng ta, thật ra nó vừa hay lưu lại chứng cứ chúng ta yêu lẫn nhau.
Tuổi tác trước giờ…..trước giờ không phải là vấn đề.”
Mấy tiếng đồng hồ ở hành lang đợi Chung Thâm, Thẩm Tử Bối đã bình tĩnh suy nghĩ về rất nhiều thứ.
Cậu nhận ra rằng nguyên nhân khiến mình không có bất kỳ rối rắm nào trong chuyện tình cảm với chú nhỏ, phần lớn là vì cậu đã được sống trọn vẹn đong đầy trong tình yêu thương của anh.
Tất cả các loại tình yêu thương đấy quyện vào nhau thúc đẩy Thẩm Tử Bối sẵn sàng bất chấp tất cả đi cố gắng, tìm mọi cách để có được một Chung Thâm hoàn chỉnh.
Thực tế là cậu sớm đã có được rồi.
Sự ẩn nhẫn của Chung Thâm là bằng chứng, vết thương bên miệng, thậm chí lời cự tuyệt của Chung Thâm cùng với sự cố chấp, bao gồm cả ba lời giao hẹn nực cười kia tất cả đều là bằng chứng.
Chung Thâm đơn độc vì Thẩm Tử Bối mà hạ thấp đi giới hạn của mình, anh rõ ràng ghét nhất loại người một dạ hai lòng trong chuyện tình cảm, nếu không sẽ không một chút lưu tình nào đẩy Trần Tiểu Phi ra.
— “Bối Bối có thể thích người khác, nếu em có thích người khác hơn, nói với chú, chú sẽ lập tức dừng lại, cũng không trách em.”
Một lòng vì cậu, chỉ hy vọng cậu tốt, không còn thứ gì tốt hơn mà Chung Thâm có thể cho Thẩm Tử Bối nữa rồi.
Nguyên nhân như thế, nên so với sự thích thú ban đầu và cảm thấy thú vị, thì bây giờ đây tình yêu ở trong lòng của Thẩm Tử Bối chỉ có càng lớn hơn,so với Chung Thâm không sai biệt nhau nhiều lắm.
Những bí mật và bằng chứng mà Thẩm Tử Bối nói khiến trái tim Chung Thâm loạn nhịp, anh phải thừa nhận, người sắp ba mươi rồi mà còn không nghĩ thông suốt bằng bạn nhỏ.
“Bối Bối, em rõ được chính mình đang nói gì không.” Chung Thâm mở miệng thừa nhận.
Tình yêu nên phải có hai phía cùng chạy về nhau, Chung Thâm luôn không nỡ cho Thẩm Tử Bối phí sức, lo lắng cậu sớm muộn sẽ phải hối hận.
Nhưng bạn nhỏ vấp ngã nhiều lần như vậy rồi mà còn muốn thử sức, lý do gì mà anh lại phải chạy ngược lại nữa chứ.
Càng huống hồ lời Thẩm Tử Bối nói là sự thật.
Đương lúc anh chính diện tiến vào trong thân thể Thẩm Tử Bối, dám nói trong đầu không hỗn loạn lại đồng thời cực kỳ thanh tỉnh không? Video suối nước nóng lưu trong điện thoại, nếu không thích, thì cần gì nửa đêm mở ra xem đi xem lại, vận động xong về nhà ở trong phòng tắm còn đối với hình ảnh không tiếng trong video đó mà thủ dâm? ( Á à chú có nhiều bí mật khiến tui cũng phải ngã ngửa đấy)
Rốt cuộc là ai đang ương ngạnh.
Chung Thâm nắm lấy mắt cá chân của Thẩm Tử Bối, trong mắt hầu như không có thứ gọi là kiềm chế, giống như muốn ngay tức khắc nhanh chóng nghe được đáp án, “Em đã trưởng thành rồi, phải chịu trách nhiệm với chính mình.
Bối Bối, em xác định chưa?”
Một trăm cái xác định, Thẩm Tử Bối nói.
“Không xác định thì sẽ không ngồi ở trên người chú, ” Thẩm Tử Bối bỗng lộ ra nụ cười ranh mảnh, “Em chuẩn bị tâm lý xong hết rồi, chú nhỏ, lần này chú dùng sức thế nào cũng không vấn đề gì.”.