Chung Thâm nằm mơ, trong mơ anh đã bước qua ranh giới.
Anh nhìn thấy Thẩm Tử Bối toàn thân trần trụi nằm sấp trên tấm chiếu tatami ở phòng khách, bởi vì mới tắm ra nên trên người cậu còn có nước chưa lâu khô, cậu đang cắn quả đào trên tay, rồi cười gọi anh một tiếng ‘chú nhỏ’.
Các cảnh mơ quá mức hỗn loạn nhưng lại sắc sảo, bởi vì trong cảnh mơ tiếp theo ý thức được anh đã đè Thẩm Tử Bối dưới thân rồi.
Da thịt Thẩm Tử Bối trơn bóng mềm mại, vừa sờ lên liền biết cậu là một người không thích vận động, không có cơ bụng.
Thật ra, Chung Thâm muốn dạy cậu đánh tennis rèn luyện thân thể nhưng cậu trước giờ không chăm chỉ học, bạn nhỏ xinh xắn ở trong sân tennis oán giận lại nũng nịu, Chung Thâm chỉ có thể chìu theo.
Lúc này đây cũng vậy, Thẩm Tử Bối chỉ mềm giọng nói: “Chú nhỏ, em muốn,”, Chung Thâm liền đem côn th*t chen đến giữa bờ mông của cậu.
Muốn, cho anh hết thảy.
Nhưng lúc này đây Thẩm Tử Bối như mất đi quyền được nói.
Thẩm Tử Bối dường như không quá hiểu, chú nhỏ yêu dấu của cậu ở trên giường thế mà không hề văn nhã lễ độ nào, thậm chí có thể nói một chút cũng không dính tới sự ôn nhu của mọi ngày thường.
Thẩm Tử Bối ngẩng đầu lên muốn nói chuyện, thì Chung Thâm liền giơ tay dùng lực ấn đầu cậu xuống, không cho nói nhiều lại bắt đầu cọ xát trắng trợt tại kẽ mông.
“Kẹp chặt!”
Chung Thâm trở nên hết sức nghiêm khắc, anh gần như muốn đem cả côn th*t đều cấm vào trong lỗ nhỏ, từng đợt từng đợt nhấp cọ xát bên ngoài miệng nhỏ, làm trào ra các nếp nhăn phấn nộn, đem cái người ngày thường cưng yêu nhất của anh hành hạ đến phát ra từng trận rên rỉ.
Vì để đạt thêm càng nhiều khoái cảm, Chung Thâm còn ‘ bốp’ một tiếng tát một cái lên mông cậu, Thẩm Tử Bối nức nở run rẩy.
Anh nắm chắc lực độ cùng tần suất rất tốt, dừng lại vài giây sau mới tiếp tục đánh mạnh xuống mấy cái, đủ để cho miệng nhỏ của Thẩm Tử Bối cùng lúc nới rộng ra với cái ở phía trước cùng nhau sướng cương lên vài phần.
“Chú, chú nhỏ.” “Chú nhỏ…….a……”
Thẩm Tử Bối không thốt nổi lời, trên miệng lại không nhịn được luôn gọi anh.
Chung Thâm nghe liền càng sung sướng, giống như thưởng cho cậu, bèn thả Thẩm Tử Bối ra, đỡ côn th*t ngắm ngay miệng nhỏ phía sau từng tấc từng tấc gắng gượng tiến vào.
Hai người họ không mở rộng không bôi trơn, quá trình giao hợp lại thần kỳ thuận lợi.
Lúc này Chung Thâm nên ý thức được đây chỉ là một giấc mơ nên tỉnh dậy rồi, nhưng không, Chung Thâm chỉ có duy nhất ở trong mơ mới có thể bỏ qua tất cả những kiêng dè của một trưởng bối nên có.
Trong tiềm thức anh không muốn tỉnh, cũng không muốn nhắc nhở chính mình tỉnh dậy.
Theo đâm rút của Chung Thâm, Thẩm Tử Bối ra rất nhiều nước, trước sau đều có, miệng nhỏ ôm chặt thít lấy côn th*t của Chung Thâm.
Lại đâm vào trong, quy đầu bị nộn thịt sâu bên trong kẹp chặt, khoái cảm đặc biệt mãnh liệt mà lên đỉnh.
Chung Thâm muốn rút ra, để có thể hòa hoãn cơn kích động này lại một chút.
Thẩm Tử Bối vừa lúc nãy luôn ngoan ngoãn bị chơi dường như đang rất thích ý, bên dưới cố ý hút chặt, ngậm lại không cho anh ra.
Cao trào, xoắn xuýt, giao quyện, rồi Chung Thâm căng cơ thịt.
Anh không cúi đầu xem, nhưng có thể biết được tinh dịch bắn bên trong đã lắp đầy tràng ruột của Thẩm Tử Bối rồi, ướt át ôm lấy côn th*t còn đang cứng của chính mình.
Đây vẫn là một giấc mơ, chỉ là một giấc mơ, mơ cuối cùng rồi sẽ tỉnh.
Những kiêng dè của Chung Thâm đã bỏ qua theo lý tính từ từ trở nên rõ ràng, rồi ý thức lý trí của anh hồi trở về.
Mở mắt ra lại, thì thấy cảnh tượng Thẩm Tử Bối đang Bj cho anh.
“Bối Bối!” nhìn rõ dịch thể dính trên miệng và trên mặt Thẩm Tử Bối, thì cơn thịnh nộ của Chung Thâm bốc lên, “Em đang làm gì vậy? Mau đi nhổ ra, em có biết bây giờ em đang làm cái gì không!”
Anh giận, giận Thẩm Tử Bối thế mà lại lén lút chạy đến phòng anh làm ra cái chuyện như này.
Lại càng giận chính mình, làm sao có thể để cho bạn nhỏ chạm đến dục vọng phía dưới của mình bắn ra thứ đó.
Tóm được bạn nhỏ vì làm càn mà váy bẩn đến chính mình này, làm một người chú một trưởng bối, Chung Thâm vừa muốn mắng lại vừa sót.
“Đi, hiện tại đi ra súc miệng!”
Thẩm Tử Bối mà có thể nghe lời theo vậy thì không phải là Thẩm Tử Bối rồi.
Thẩm Tử Bối đối mắt với Chung Thâm, cười cười đem một chút còn sót lại ở trong miệng nuốt xuống,tiếng nuốt đặc biệt rõ ràng.
Mùi vị tinh dịch không ngon lắm, “Có hơi tanh.” cậu quen ăn ngọt đưa ra đánh giá, lại nói:
“Chỉ có điều là của chú nhỏ, em lâu lâu có thể chịu đựng được.”
“……” Chung Thâm không có lời để nói, ngồi dậy mặc quần vào, rồi kéo Thẩm Tử Bối xuống giường vào phòng vệ sinh.
Động tác có hơi gấp rút làm Thẩm Tử Bối xém nữa va vào cửa phòng, trên miệng hét lên: “Chú nhỏ, chậm, chậm đã.”
Nói xong, lòng bàn tay đang nắm chặt của Chung Thâm buông lỏng ra.
Chung Thâm nặn kem đánh răng ra cho cậu, rồi nhìn cậu đánh răng súc miệng.
“Đến mức này à.” Thẩm Tử Bối nhỏ giọng giận dỗi.
“Bối Bối, em làm như thế chú thật rất tức giận.” Chung Thâm lại hỏi lại một lần, “Em có biết bây giờ em đang làm cái gì không, quá mức làm càn!”
Miệng Thẩm Tử Bối đầy bọt kem đánh răng, nhăn mày nói: “Em biết, em đương nhiên biết.”
Nếu không tại sao nói người được sủng mà kiêu, Thẩm Tử Bối làm sao không biết? cậu dựa vào sự cưng chiều của Chung Thâm mà tùy hứng muốn những gì mình muốn có, nếu không có được tâm của chú nhỏ vậy trước có được thân thể của chú nhỏ vậy, dù sao sau này toàn bộ của chú nhỏ đều sẽ thuộc về mình mà thôi.
Làm đã làm rồi, cậu cũng không ngại thêm dầu vào lửa, mở to hai mắt vặn hỏi Chung Thâm: “Chú nhỏ, không lẽ chú không có cảm giác sao? Nếu không tại sao lúc em muốn ngồi dậy chú lại hung hăng ấn đầu em xuống….”
Chú nhỏ, người ở trước mặt cậu xem ra luôn là chú nhỏ vô dục vô cầu, bị chính cậu Bj đến bắn tinh.
“Lúc làm ra mấy động tác đấy, chú nhỏ, trong mơ chú nhìn thấy cái gì?”
Chung Thâm sững sờ, câu hỏi của Thẩm Tử Bối anh vĩnh viễn không cách nào trả lời được.
Anh không muốn hồi tưởng, cũng chán ghét câu “Ngày nghĩ gì, đêm mơ đấy”.
Trong mơ đã khống chế không được, vậy …, Chung Thâm lạnh lẽo mở miệng: “Ngày mai, chú sẽ chuyển ra ngoài.”.