Chú Nhỏ


Lý Chi Nghi cũng tiếp lời cô ta:" Hắn ta đem càng nhiều người thì thiệt hại càng nhiều thôi.

Nể tình chúng ta quen biết, tôi tiếc lộ cho cô một chút.

Nơi này không chỉ được bao vây bởi người của chúng tôi mà còn có cài đặt bơm hẹn giờ sẵn hết rồi.

Nếu thất bại thì chúng ta cùng nhau xuống suối vàng"
Cô ta vừa nói xong, cánh cửa phòng bỗng nhiên bị đạp tung ra.

Nam Hoài Cẩn lạnh lùng đi vào, nhìn thấy bóng dáng của Sơ Nguyệt, tản đá lớn trong lòng anh liền rớt xuống.

Anh đi đến bên cạnh cô, liếc mắt nhìn hai người phụ nữ kia
- Tôi tha cho các người một mạng.

Bây giờ các người lại không biết lớn nhỏ mà cả gan làm ra chuyện này.

Không sợ chết sao?
Anh nghiến răng phát ra từng chữ.

Nhưng Trương Cửu Linh cùng Lý Chi Nghi nghe anh nói xong rồi nhìn nhau cười lớn
- Nam Hoài Cẩn, hôm nay ai chết còn chưa biết đâu
Trương Cửu Linh liếc nhìn đám người anh dẫn theo:" Nếu các người dám động đến chúng tôi thì đừng trách "
- Tôi chỉ cần Quan Sơ Nguyệt cùng Nam Hoài Cẩn ở lại đây.


Về phần các người, giữa chúng ta không hề có ân oán, tôi cũng chẳng muốn giết người vô tội.

Tốt nhất các người nên tránh xa nơi này đi
Đám người kia không nói gì chỉ im lặng và lạnh lùng.

Cửu Linh thấy vậy càng tức giận hơn:" Được, vậy đừng trách tôi"
Bỗng dưng điện thoại reo lên, là của Lý Chi Nghi.

Cô ta nghe xong sắc mặt liền biến đổi, sau đó lại thì thầm vào tai của Trương Cửu Linh
- Mẹ kiếp, các người không muốn sống nữa đúng không?
Lý Chi Nghi tức giận lên tiếng:" Nếu đã muốn chết như vậy thì chúng ta cùng chết.

Dù sao tao cũng chẳng còn gì nữa"
Cô ta lấy đồ điều khiển trên tay ra nhanh chóng ấn nút.

Đám người kia liền chuyển sắc mặt ai cũng muốn chạy nhanh ra ngoài.

Theo quán tính, Nam Hoài Cẩn ôm chặt lấy Sơ Nguyệt vào trong lòng.

Không sao hết, đời người ai mà chẳng trải qua sống chết.

Chẳng có gì đáng sợ cả

- Sơ Nguyệt sẽ không sao đâu, có anh ở đây
Trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua.

Đúng không sao hết, có anh bên cạnh cô sẽ không sợ
Mãi một lát sau, không hề nghe thấy bất kì tiếng nổ nào.

Nam Hoài Cẩn và Quan Sơ Nguyệt ngẩn đầu ngạc nhiên nhìn hai người họ, khóe miệng bỗng chốc nở nụ cười.

Trái ngược với tâm trạng của anh và cô, Trương Cửu Linh và Lý Chi Nghi nhìn chằm chằm vào cái điều khiển rồi đập nó xuống đất
Sắc mặt họ trở nên vô cùng xấu.

Tình thế bây giờ đã được lật ngược lại, họ không còn là người nắm phần thắng nữa.

Lý Chi Nghi không nghĩ nhiều, con dao vẫn còn trong túi của cô ta.

Đôi môi liền cong lên trông rất quỷ dị, Lý Chi Nghi cầm dao lao về phía của Quan Sơ Nguyệt
Làm liều ăn nhiều sao? Trên đời đâu có chuyện dễ dàng như vậy.

Con dao rơi xuống sàn, còn cô ta bị Nam Hoài Cẩn hất văng
“ Ha ha ha ha ha”
Bỗng dưng cô ta bật cười lớn, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Quan Sơ Nguyệt:” Tao mất hết rồi, vì mày mà mất hết rồi.

Cha, mẹ, gia đình, tài sản tất cả đều mất sạch.

Đều tại mày, tại sao ông trời lại bất công như thế? Cho mày tất cả mọi thứ, nhưng tao thì không..”
- Cô biết tại sao không?
Quan Sơ Nguyệt lạnh lùng từng bước từng bước đi về phía Lý Chi Nghi:”Tại sao cô không tự hỏi cô đã làm gì? Gia đình cô đã làm gì? Ông trời không thiên vị bất kì ai cả, người ác phải bị trừng phạt.

Bọn họ chính là phải trả lại những lỗi lầm bản thân gây ra”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận