Tiếng "chậc" phát ra không nhỏ, ở trong căn phòng yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.Thành Bách An sau khi nghe được, rụt rụt bả vai.Cậu đem ấm nước bỏ lên đế, sau đó ấp úng nói: "Nếu không, chừng nào tôi nhận được một công việc bán thời gian thì tôi sẽ đưa thêm cậu ít tiền nữa.
Còn không cậu tính thêm lãi cũng được, nhưng...!có thể tính giá hữu nghị không?"Nói xong cậu liền muốn cắn lưỡi.Khoản tiền lãi này có lẽ ở trong mắt Khúc Liêu là số tiền nhỏ, nhưng 400 vạn tiền vốn vẫn còn đó, trong chốc lát cậu cũng không thể trả hết được.Bất luận tính như thế nào đi nữa, với cậu mà nói đều là gánh nặng.
Huống chi vì sự cố ba của cậu, giờ vẫn còn tổng cộng hơn trăm vạn nữa phải trả.Chuyện quan trọng nhất với cậu là đi cầu xin Khúc Liêu, cầu xin có thể chậm chút hay không, cũng đừng tính tiền lãi gì cả.Nhưng mà miệng lại nhanh hơn não, nói cũng nói rồi, có hối hận cũng không còn cách nào, chỉ có thể cầu nguyện Khúc Liêu không nghe thấy, hoặc là đại phát từ bi tính thấp chút."Cậu nói tiền lãi?"Khúc Liêu tiến lên hai bước, đôi tay chống trên cái bàn không quá chắc chắn.Thân hình của anh cường tráng cao to hơn Thành Bách An không ít, Thành Bách An bị giam trong đó tựa như đang bị nhốt trong lồng chim, đứng thẳng người vì hình như dự cảm được điều gì đó.Thành Bách An cười gượng hai tiếng, trong giọng nói lại nhẹ nhàng thêm không ít, nỗ lực khiến bầu không khí không ổn này trở nên sinh động hơn: "Ha ha, đúng vậy anh Khúc, tiền lãi...!Có phải anh muốn rửa tay không? Tôi nhường cho anh.""Không phải." Khúc Liêu không muốn lãng phí thời gian nữa, chưa cho Thành Bách An chút cơ hội trốn tránh nào đã không ngừng thu hẹp phạm vi lại.Anh vì có thể nếm vị của chàng Alpha nhìn coi như thuận mắt này mà đã tự khiêu chiến bản thân mình, diễn vai rất tận tâm.
Mang người ra ngoài, hết đưa đi ăn cơm rồi lại đến đưa hoa.Vốn tưởng rằng có thể dễ dàng hốt người vào tay, kết quả không biết tên nhãi con này ngu ngốc hay là thông minh, hoặc là cố ý muốn dắt mũi anh, lừa anh để đùa giỡn? Mấy lần liền không được, hại anh tốn nhiều tâm tư đến thế mà ngay cả tay cũng chưa chạm vào được.Cho người đi tra lịch sử tình trường thì không có, trái lại lòi ra tên nhóc này hình như còn thiếu một đống nợ nữa?Khúc Liêu anh không thiếu tiền, nhưng cũng không phải thằng ngốc ngại tiền nhiều chỗ nào cũng rải tiền, sao có thể vô duyên vô cớ đi giúp người khác?Lãng phí nhiều thời gian như vậy, tiền của anh cũng bay cả ra ngoài rồi, giờ có thể thu lãi, theo lý thường hẳn là phải thu một chút rồi.
Chẳng qua, là loại lãi kiểu khác."Tiền lãi tôi có thể không cần, tôi cần thứ khác."Khúc Liêu siết chặt vòng tay, ôm trọn vòng eo Thành Bách An, nói thẳng: "Làm một lần, tôi cho cậu mười vạn, thế nào?" Giá này vô cùng cao, là vì nhìn thân phận Alpha của Thành Bách An, cũng là vì anh rất muốn nhanh chóng ăn miếng thịt này vào miệng.Thành Bách An nghe được da đầu liền tê dại, siết chặt bàn tay nghĩ thầm có phải thằng điên này đang trêu đùa cậu hay không?Nhưng sau mông bị chọt bởi thứ gì đó giống như cây gậy.
Cậu lại cảm thấy...!Khúc Liêu, có lẽ, thật không phải đang nói đùa."Cậu cần tiền mà, không phải sao?" Khúc Liêu từ nhỏ đến lớn chưa bị thất bại bao giờ, đương nhiên không có khả năng để những công phu trước đó của mình uổng phí, thua trên tay của Alpha nho nhỏ này.Anh ta không chút nào thu liễm giọng điệu tùy tiện lại, bàn tay khớp xương rõ ràng bóp eo Thành Bách An, chậm rãi cọ xát thử trình độ kháng cự của Thành Bách An, cũng dùng bàn tay ước lượng cái eo này to nhỏ như nào."Làm...!Làm một lần mười vạn?" Thành Bách An nhịn không được nuốt nước bọt.
Một Alpha như cậu lại bị người ta nói như vậy, nếu bảo trong lòng không tức giận thì là giả.Vốn dĩ muốn chất vấn Khúc Liêu, một người như Khúc công tử đây, chỉ cần đi trên đường nói ra một câu muốn Omega, lập tức sẽ có một đám người nhào lên, vì sao lại phải chọn cậu?.