Nhóm dịch: Thất Liên HoaTrần Kiến Quân mỉm cười: “Lương làm tài xế tương đối cao, tiết kiệm tiền, đến lúc đó mượn thêm một ít là được.
”“Con tính toán sẵn trong thì tốt, sau này đừng xài hoang phí.
”“Không có xài hoang phí, đều dùng vào những thứ cần thiết, sau này con đưa phần lớn tiền lương cho mẹ giữ, gần đủ thì có thể xây nhà.
”Hứa Hiểu ở bên cạnh yên lặng nghe, chạm lên tường, ngón tay dính một ít bùn vàng, nếu thay bằng gạch đỏ thì có thể sạch sẽ giống nhà ở thủ đô của cô.
Buổi trưa, Lưu Điền Phương đưa Trần Hướng Hồng trở về, vẻ mặt cô vừa mừng vừa lo, lúc đó im hơi lặng tiếng phá đi, sau này cũng không phải lo sẩy thai nữa, cứ tiếp tục làm việc như bình thường, bây giờ bác sĩ đã kê thuốc cho cô, uống trước tạm thời, điều dưỡng khoảng một năm, đồng thời còn nói không được ăn lung tung, ăn uống nghỉ ngơi cho tốt là được rồi, cô mừng là mình có thể sinh con, lo là tiền phí thuốc men một năm quá mắc.
Sau khi Lưu Điền Phương giải thích tình hình cho những người khác, bảo Trần Hướng Hồng ở nhà nấu bữa trưa, rồi kéo con cả Trần Kiến Quân và con thứ Trần Kiến Dân khí thế hừng hực đến nhà họ Từ, đứng bên ngoài sân nhà họ Từ hét lên: “Bà Cao, bà ra đây cho tôi, bà nói bà có ý gì đây chứ, tôi nói bà nghe, muốn bảo con gái tôi mượn tiền cho con trai bà cưới vợ, không có cửa đâu! Bà thật là nham hiểm, bà tưởng mình vẫn còn là đại gia trưởng phong kiến của thời đại trước sao? Tôi nói bà biết, con gái tôi không ham gì con trai của chú nhỏ! Hôm nay chúng tôi đã đến bệnh viện khám, điều dưỡng một khoản thời gian thì khỏe thôi, loại người nham hiểm như bà, muốn lừa con gái tôi đưa tiền cho con trai nhỏ của bà cưới vợ, không tiền thì không cưới, làm gì có cái lý bắt chị dâu mượn tiền cho em chồng cưới vợ, bà không sợ nói ra ngoài con trai bà sẽ bị người ta đàm tiếu sao, vậy mà lại bắt chị dâu mình đi mượn tiền, Từ Phúc, cậu đúng là vô dụng, cậu nói xem mình có phải là đàn ông không, vợ con cũng không bảo vệ được, cậu đến đây làm gì, các người ra ngoài! Tôi biết các người đang ở trong nhà! ”Trần Kiến Quân ngơ ngác nhìn Trần Kiến Dân, sau đó im lặng rời đi, nghe Lưu Điền Phương đại phát thần uy.
Nghe thấy những lời của Lưu Điền Phương, trong sân bỗng chốc yên lặng, hoàn toàn không có một chút âm thanh nào, bên cạnh cũng có người nghe thấy tiếng ồn ào đi ra ngoài xem, bọn họ cũng chẳng nói gì, chỉ hứng thú đứng một bên xem.
Sau khi mắng chửi một trận, Lưu Điền Phương đứng chờ những chẳng có động tĩnh gì, bà rít một hơi: “Từ Phúc, các người đã ra ở riêng rồi, không còn là người một nhà nữa, lát nữa tôi sẽ cho người đến chặn cửa! các người ra riêng thì cũng phải có dáng ra riêng chứ, bà Cao, bà đúng là bà điên không biết xấu hổ, & # *, nếu bà lại đối xử hà khắc với con gái tôi như vậy, có tin người nhà họ Trần tôi đập nát nồi nhà bà không!” Mắng cho đã một trận, bà mới cảm thấy hả dạ, khí thế hừng hực dẫn hai đứa con trai quay về.
Trần Kiến Quân thầm nghĩ: Thực ra bọn họ đến để thể hiện thôi.
Lúc quay về, anh cũng không về nhà mà đi thẳng đến nhà chú Trần, gọi người lớn mang theo tài liệu chuẩn bị làm một cái chuồng lợn mới đến nhà họ Từ, phong tỏa cửa cái phòng mà bọn họ đã chia, mở một cái khác bên cạnh, xây lại cái bếp, tách biệt cả nhà với nhau.
Sau khi bọn họ rời đi, sân nhà họ Từ vẫn im lặng, người ngoài sân nhìn đương sự rời đi, đều cao hứng nói: “Ây dô, không ngờ bà Từ còn có chủ ý này, bảo con dâu đến nhà mẹ mượn tiền cho con trai cưới vợ, còn đòi một lúc năm mươi đồng, đúng là chủ ý hay đấy.
”“Bà ta đúng là bắt nạt con dâu, cũng không nhìn lại xem, nhà mẹ người ta đâu phải ăn chay.
”“Mấy cái đầu này cũng không dám ló ra.
”“Lý cùn mà, những con dâu khác của bà ta cũng chưa từng nói muốn mượn tiền.
”“Người như bà ta, không được rồi.
”“Lưu Điền Phương đúng là hung hăng.
”“Vừa nãy tôi còn suýt tưởng bà ta muốn đẩy cửa sân vào lôi ra chứ.
”“Rất hiếm khi thấy bà ta hung hăng như vậy.
”“Chưa từng thấy.
”“Bà Cao đúng là hiếp người quá đáng, con gái nhà ai dám gả cho con trai bả nữa, nghi chắc những ngày tháng trải qua cũng không vui vẻ gì.
”! Thấy Lưu Điền Phương dẫn theo con trai và cháu trai mang tài liệu tới, thì ngừng nói, ba chân bốn cẳng chạy tới giúp, lúc này Từ Phúc cúi đầu đi ra từ trong nhà đến giúp một tay, Lưu Điền Phương hừ lạnh một tiếng, anh ta cũng không phản ứng, làm việc một cách ngoan ngoãn.
Người đông nên đã thay đổi rất nhanh, khi Trần Hướng Hồng ngủ một giấc ngon lành ở nhà, phát hiện thái độ những người khác đối với cô đều đã thay đổi, lạnh nhạt hờ hững.
.