- Dạ, nếu chú Cửu ăn xong rồi thì có thể ngồi bên cạnh cháu, nhìn cháu ăn được không\~
Khương Tỷ bắt đầu giở giọng nịnh nọt anh, đưa hai tay chạm vào mặt anh.
Cái lúc này mới khiến tâm tình của Lục Cửu hạ hỏa lại, anh bắt đầu ngồi xuống.
- Cháu thay đồ xong sẽ xuống liền...
Dứt lời, cô nhanh chóng đi lên tầng hai thay lại bộ đồ thoải mái rồi mới đi xuống, cứ như vậy anh ngồi nhìn Khương Tỷ ăn, nhưng cô nhóc thúi này lại ăn một cách nhanh như vậy, anh một tay chống cằm cao không nhịn được mà hỏi.
- Ăn chậm thôi...đi chơi đã ăn cái gì chưa vậy ?
- Dạ, cháu với những đám bạn cũng có ăn sương sương thôi ạ
Lục Cửu cũng không hỏi gì thêm chỉ cần cô trở về nhà an toàn là anh có thể an tâm hơn rồi, nếu cô mà xảy ra bất trắc chuyện gì thì anh không biết ăn nói sao cho phải với người anh em ở dưới suối vàng của anh.
...
- Áaaa...xin Dì đừng đánh nữa, cầu xin Dì..đau quá...
- Tao phải đánh mày bỏ cơn tức của tao
Nói rồi người phụ nữ đó nắm chặt lấy cổ áo của một cậu bé trai tầm năm tuổi cùng với những chi chít vết thương khắp người, bà ta dùng lực thật mạnh tát thẳng ngay vào mặt thằng bé khiến cho đầu óc của cậu bé quay cuồng, sau đó ngất xỉu ngay tại chỗ.
Hộc..hộc...hộc...
Lục Cửu giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng vừa đúng lúc vào ba giờ sáng, anh không ngừng thở hồng hộc tất cả mồ hôi từ trên trán và cả tấm lưng đều chảy ra, anh đưa tay xoa xoa bóp huyệt thái dương sau đó đi xuống giường vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo lại.
Anh liên tục tát nước vào mặt mình để cho thật tỉnh táo, anh ngẩng mặt lên nhìn vào gương trong miệng khẽ lẩm bẩm.
- Đã trôi qua nhiều năm rồi sao cơn ác mộng cứ đeo bám mình hoài, để dày vò như thế chứ ?
Xoảng..
Trong lúc cơn thịnh nộ trào lên, Lục Cửu không kiềm chế được mà thẳng tay đấm mạnh vào chiếc gương khiến cho nó vỡ tan, anh cố gắng hít thở thật sâu rồi mới rời khỏi phòng tắm.
Lục Cửu gọi cho Thành Uý và Tần Ân, hai người họ nhanh chóng đã có mặt.
- Có chuyện gì sao anh Lục ?
- Được rồi đi xuống dưới tầng hầm đi thăm bà ta như thế nào rồi...
Hai người họ biết người mà anh đang nhắc đến là ai, bất chợt Thành Uý phát hiện bàn tay anh đang chảy máu, anh ta hoảng hốt.
- Đại ca, tay Ngài bị thương rồi, để thuộc hạ băng bó vết thương cho Ngài
- Không cần đâu
Lục Cửu nhất quyết không muốn băng bó vết thương vì anh chỉ thấy nó không quá nghiêm trọng, để đó vài ngày nó tự khô rồi tự chữa lành, anh định bước đi thì bị Tần Ân ngăn chặn lại.
- Đại ca là đang muốn Khương tiểu thư lo lắng khi nhìn thấy vết thương này sao ?
Quả là rất hiệu nghiệm khi nhắc đến Khương Tỷ, anh đành hậm hực ngồi xuống ghế, Tần Ân nhìn Thành Uý gật đầu sau đó Thành Uý nhanh chóng đi lấy dụng cụ.
- Đại ca, Ngài lại mơ thấy ác mộng sao ?
- Ừa
Hai người thuộc hạ của anh biết quá rõ mà, mỗi lần cơn ác mộng dày vò anh thì anh sẽ ra lệnh cho bọn họ đi đến xuống tầng hầm.
Sau khi băng bó vết thương xong, ba người nhanh chóng đi xuống dưới tầng hầm, đây là nơi giam giữ cho các kẻ phản bội hay những người đã đắc tội với Lục Cửu.
Bước chân Lục Cửu nặng nề đi đến phòng giam cầm ở cuối cùng, ngay sau đó anh ngừng lại và đứng trước phòng giam ấy.
Một người phụ nữ tầm tuổi trung niên với mái tóc rũ rượi và quần áo rách rưới bẩn thiểu đang nằm thoi thóp trên sàn nhà lạnh lẽo, vừa nghe tiếng động bà ta liền mở mắt ra, có lẽ bà ta biết chắc đó là anh nên không mấy bất ngờ lắm.
Vẫn có thể nhởn nhơ ngồi dậy, bà ta nhếch nhác khổ sợ gượng người ngồi dậy ánh mắt căm phẫn nhìn Lục Cửu, bà ta gầm gừ như một con thú hoang.
- Lục-Cửu...có ngày tao sẽ giết chết mày, mày không bằng một con thú, đúng là con người đê tiện chơi trò bẩn thiểu này, mày có ngon thì giết tao luôn đi thằng chó, đừng chơi kiểu thích hành hạ tao sống không bằng chết...
Nghe bà ta hét một hồi, Lục Cửu vẫn là gương mặt nhởn nhơ, anh lấy tay ngoáy cái lỗ tai...
- Tại sao tôi phải giết chết bà, tôi còn chưa hành hạ xong bà cơ mà, bà tốt nhất phải chịu gấp đôi sự đau đớn những chuyện mà bà đã gây ra cho tôi, và tôi sẽ không để cho bà chết một cách nhanh chóng được bà phải từ từ nếm đủ sự đau đớn rồi tôi sẽ cho phép bà ngủn lúc nào cũng được...
Nói dứt lời xong, Lục Cửu tay đúc túi quần quay người thong thả rời, Thành Uý và Tần Ân cũng nhanh chóng đi theo để lại cho người phụ nữ đó la hét trong sự căm phẫn.
- Dù cho có là ma đi chăng nữa thì tao sẽ không tha cho mày, thằng chó Lục Cửu...gừ..hừ...
Lục Cửu không quan tâm chỉ xem lời mắng nhiếc của bà ta như cơn gió thổi ngang tai.
...
Khương Tỷ thức dậy đi xuống dưới nhà, thấy anh đã ngồi sẵn trên bàn ăn cô bước chân đi đến, khẽ kéo ghế ngồi xuống.
Bỗng ánh mắt cô va vào bàn tay đang băng bó của anh, cô hoảng hốt vội nắm lấy tay anh ra xem.
- Sao thế này...chú Cửu, tay chú bị làm sao thế ạ ?
Lục Cửu không bận tâm chỉ tùy tiện trả lời.
- Không có gì, chỉ là không bất cẩn thôi
- Là sao ạ ? Không bất cẩn mà sao vết thương của chú nhìn khá nặng đấy ạ
- Cháu nói nhiều quá đó, mau ăn sáng đi
Anh khẽ nhăn mày gắp miếng thịt bò bỏ vào trong miệng của cô, để cho cô nhóc này không còn vang vãn như con ve bên tai anh.