Lục Cửu bất lực vỗ trán, anh sẽ không ngờ rằng con nít lại phiền phức đến như vậy, vậy ra anh chọn việc độc thân là việc đúng đắn nhất mà anh thấy.
- Thành Uý
- Dạ có thuộc hạ
- Cậu nhanh chóng đưa Khương tiểu thư vào trong nhà nghỉ ngơi đi
Anh ta nhận lệnh tiến về phía Khương Tỷ, nhưng cô bé vội lùi lại sau đó chạy đến trước mặt anh.
Cô bé đưa cho anh một hộp bánh mà cô bé mua hồi chiều, Lục Cửu ngỡ ngàng trước hành động của cô bé.
- Cháu sợ chú Cửu làm việc vất vả nên muốn đưa một chút bánh cho chú Cửu ăn ạ...
- Đang lo lắng cho ta sao ?
Khương Tỷ rơm rớm nước mắt khẽ gật đầu, anh ra hiệu cho Thành Uý nhận lấy hộp bánh từ cô.
- Được rồi cháu về phòng nghỉ ngơi đi
- Dạ, cháu đi đây
Làm xong việc của mình muốn làm, nên Khương Tỷ lặng lẽ quay người đi vào trong nhà, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô bé bất giác khiến cho Lục Cửu cảm giác có lỗi với cô bé vì vừa nãy đã lỡ lớn tiếng quát cô bé.
Nhưng anh cũng nhanh chóng vào trong xe, công việc của anh vẫn rất quan trọng.
Quản gia Trịnh khá bất ngờ khi thấy cô bé, ông nhìn xuống dưới phần váy của cô bé liền hoảng hốt.
- Khương tiểu thư, cháu làm sao vậy ? Thôi được rồi, để bác gọi A Uyên đến giúp cháu
Khương Tỷ nhất thời ngượng ngùng khẽ gật đầu, nhanh chóng trở về phòng ngủ, rất nhanh cô người hầu A Uyên có mặt tại phòng cô bé.
- Hãy để tôi giúp Khương tiểu thư nhé
- Vâng, cảm ơn chị Uyên
Mười lăm phút sau Khương Tỷ đi ra với bộ váy ngủ khác, giờ trời đã không còn sớm nữa nên cô bé nhanh chóng leo lên giường chìm vào giấc ngủ.
...
Ngày hôm sau, Khương Tỷ với set áo sơ mi trắng tay phồng và chân váy yến màu đen phong cách đồng phục học sinh ngọt ngào dễ thương, trên lưng còn đeo cái ba lô vô cùng đáng yêu.
Mấy người hầu làm trong nhà không ngừng khen lấy khen để cô bé, người thì bởi sự đáng yêu của cô bé làm cho mềm nhũn...cho đến khi Tần Ân khẽ ho khan một tiếng, thì người hầu mới vội sơ tán đi làm việc của mỗi người.
- Được rồi, Khương tiểu thư mau chóng ăn sáng rồi đến trường nhận lớp
- Cháu biết rồi ạ
Sau khi ăn sáng xong xuôi, Tần Ân đưa Khương Tỷ đến trường có tên gọi là Angel là một ngồi trường có danh tiếng bật nhất Trùng Khánh này.
Khương Tỷ nhận được lớp, cô bé được cô giáo chủ nhiệm giới thiệu với các bạn trong lớp.
- Cả lớp lắng nghe, hôm nay lớp chúng ta sẽ có một bạn học mới vô cùng đáng yêu sẽ học cùng với chúng ta...
Cô giáo nhiệt tình quay sang Khương Tỷ, lên tiếng bảo cô bé tự giới thiệu bản thân.
- Em mau giới thiệu bản thân mình với các bạn trong lớp đi
- Dạ,...xin chào các bạn ! Mình tên là Khương Tỷ, rất vui khi được học cùng các cậu
Tất cả các bạn trong lớp nhanh chóng vỗ tay ồ ạt, cô bé rất vui mừng khi các bạn luôn chào đón cô bé đầy nhiệt huyết như vậy, cô giáo thấy vậy vội sắp xếp cho cô bé một chỗ ngồi.
- Vậy cô sẽ xếp bạn học Khương Tỷ ngồi chung với bạn học Trần Tinh Kỳ nhé
Khương Tỷ đi vào chỗ ngồi như cô giáo sắp xếp, người cùng bạn với cô bé lại một cậu nhóc trông rất đẹp trai đi.
- Chào cậu, mình là Trần Tinh Kỳ rất vui khi làm bạn học với cậu
- Vâng chào cậu, mình cũng rất vui
Cô bé thật không ngờ cậu bạn cùng bạn lại hoạt bát như vậy, còn vui vẻ giới thiệu bản thân mình cho cô bé nghe, Khương Tỷ thầm an tâm hơn.
...
Một buổi học kết thúc, Tần Ân đã đậu xe trước cổng trường vừa thấy Khương Tỷ đi ra anh ta khẽ vẫy tay.
Ngồi trên xe, anh ta khẽ liếc mắt nhìn cô bé lên tiếng.
- Buổi đi học ngày hôm nay thế nào ? Có thuận lợi không ?
Khương Tỷ háo hức trả lời anh ta.
- Dạ rất vui ạ, cháu còn được các bạn trong lớp rất yêu quý cháu...
Tần Ân không nói gì thêm, tập trung lái xe trở về biệt thự Tây Cẩm, sau khi trở về phòng của mình Khương Tỷ nhanh chóng thay lại bộ đồ cho thoải mái sau đó đi xuống dưới nhà, cô bé được người hầu A Uyên dẫn vào phòng ăn.
Trên chiếc bàn ăn thật lớn nhưng người ăn chỉ một mình Khương Tỷ, quản gia Trịnh kêu mấy người đầu bếp bưng thức ăn lên cho cô bé.
- Xin mời Khương tiểu thư dùng bữa tối, đây là những món ăn mà tiểu thư thích ăn
- Dạ, cháu biết rồi ạ
Cô bé ngoan ngoãn ăn bữa tối của mình, Tần Ân đứng một bên khoanh tay trước ngực nhìn cô bé đang ăn, bỗng điện thoại anh ta rung lên thông báo có một tin nhắn.
" Cô bé kia sao rồi ? "
Tần Ân khẽ giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh Khương Tỷ đang ăn, anh ta nhanh chóng gửi hình ảnh này cho Lục Cửu kèm theo tin nhắn.
- Vẫn ổn, cô bé này có vẻ rất hoạt bát
Lục Cửu nhìn hình ảnh mà Tần Ân gửi lên, anh không hề có một cảm xúc nào nhưng ánh mắt diều hâu vẫn luôn cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh.
...
Một tháng sau đó kể từ ngày Khương Tỷ trở về biệt thự Tây Cẩm, cô bé vì có tính tình vô cùng hoạt bát và hoà đồng với mọi người nên việc làm quen với mọi người trở nên rất dễ dàng, mà cô bé thân nhất vẫn là cô người hầu A Uyên và quản gia Trịnh.
Nay cuối tuần nên Khương Tỷ không phải đi học, cô bé được mấy cô người hầu đưa đến sân vườn chơi, nhìn cảnh vật trong sân vườn khiến cô háo hức.
- Oaa...đẹp quá à, cứ như một thiên đường vậy đó
- Nếu Khương tiểu thư thích thì tôi sẽ đưa cô thường xuyên đến đây chơi
- Tốt quá...
Khương Tỷ cực kỳ háo hức khi nghe điều này, cô chạy nhanh đến khu đất trồng hoa tú cầu.
Bỗng mày cô hơi nhướng lên, phát hiện phái dưới hoa tú cầu có một cái đuôi nhưng mà là cái đuôi của con rắn.
- Ể ? Là con rắn nè...
Trên gương mặt phúng phính của cô giờ trở nên ranh mãnh, Khương Tỷ khẽ cầm cái đuôi rắn rồi nhẹ nhàng kéo ra nhưng con rắn không hề động đậy, cô mạnh bạo kéo ra hình như con rắn nó đã chết, vậy cũng tốt.
Khương Tỷ kéo lê con rắn rồi giấu ở sau lưng mình, mấy cô người hầu tò mò đi đến.
- Khương tiểu thư, cô giấu gì ở sau lưng vậy ? Cho chúng tôi xem với
Gương mặt cô ngày càng ranh mãnh.
- Các chị có chắc chứ ?
Mấy cô người hầu gật đầu lia lịa, bỗng bọn họ tá hỏa mọi người chạy mỗi hướng khi mà Khương Tỷ giơ một con rắn chết trước mặt họ, nhưng điều này càng khiến cho cô thêm thích thú, không nghĩ nhiều cô bắt đầu chạy hù dọa từng người.
- Cứu mạng với...ai đó cứu chúng tôi với...Khương tiểu thư, xin cô đấy hãy tha cho chúng tôi
Nhưng đáp trả lại là những tiếng cười khúc khích của Khương Tỷ.
- Các chị mau lại đây nào, sao phải chạy chứ ? Chơi vui lắm đó...haha...
Một cô người hầu không chịu được mà ngất xỉu tại chỗ, còn mấy người kia không dám lại gần vì Khương Tỷ đang đứng gần cô người hầu kia, với cả cô tưởng người kia giả vờ ngất xỉu.
- Nghịch đủ chưa ?